Dạo:
Đông qua, Xuân ấm trở về,
Sao con tim vẫn não nề giá băng.
Cóc cuối tuần:
冷 雪 愁
獨 步 帶 愁 到 雪 山,
冷 花 飄 落 滿 巖 磐.
林 中 溪 水 號 蠻 曲,
冰 下 墓 碑 憶 舊 顏.
舉 足 登 壇 遊 遠 地,
回 頭 洒 淚 泣 鄕 關.
縱 然 冬 盡 陽 溫 盛,
亡 國 之 心 永 凍 寒.
陳 文 良
Âm Hán Việt:
Lãnh Tuyết Sầu
Độc bộ đái sầu đáo tuyết san,
Lãnh hoa phiêu lạc mãn nham bàn.
Lâm trung, khê thủy hào man khúc,
Băng hạ, mộ bi ức cựu nhan.
Cử túc đăng đàn du viễn địa,
Hồi đầu sái lệ khấp hương quan.
Túng nhiên đông tận, dương ôn thịnh,
Vong quốc chi tâm vĩnh đống hàn.
Trần Văn Lương
Dịch nghĩa:
Nỗi Sầu Tuyết Lạnh
Một mình mang nỗi buồn đến núi tuyết
Hoa lạnh rơi (phủ) đầy đá núi.
Trong rừng, nước suối gào khúc nhạc man rợ,
Dưới nước lớp đá, mộ bia nhớ đến dung nhan cũ.
Cất bước bắt đầu đi thăm đất xa lạ,
Quay đầu nhỏ lệ thương khóc quê nhà.
Cho dù mùa đông hết, hơi ấm mặt trời hưng vượng,
(Nhưng) con tim (kẻ) mất nước vĩnh viễn lạnh cóng.
Phỏng dịch thơ:
Nỗi Sầu Tuyết Lạnh
Bước lẻ gánh sầu vượt đỉnh cao,
Thạch bàn, hoa tuyết lượn xôn xao.
Nhôn nhao, nước suối trào tung tóe,
Lặng lẽ, mộ bia bể nghẹn ngào.
Chốn lạ, chân nhôn nhao rộn rã,
Quê xưa, hồn vật vã lao đao.
Lưu vong dù có bao Xuân ấm,
Lòng vẫn giá băng tự thuở nào.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2025
Lời than của Phi Dã Thiền Sư :
Chân vui đất lạ sao lòng dạ vẫn xốn xang.
Phong cảnh thì đâu đâu cũng chẳng khác biệt
gì nhiều nhưng tâm tình lữ khách thì chắc gì
ai đã giống ai.
Trên quê người mùa Đông rồi sẽ đi qua và
mùa Xuân với nắng ấm lại về, nhưng lòng người
mất nước sao vẫn mãi lạnh căm.
Hỡi ơi!
Trong thinh lặng của đêm
(Họa thơ anh Lương)
Xuân về chim én lượn non cao
Ngùi nhớ quê hương một thuở nào
Nửa thế kỷ trần thân biệt xứ
Trời quen đất lạ gió lao xao
Lênh đênh năm tháng nhòa sương khói
Âm vọng từng đêm tiếng ngọt ngào
Của thác ngàn xưa thông réo rắt
Ru hồn tử sĩ thoát binh đao
Yên Nhiên
1/5/2025
Xin kính họa:
Nỗi Nhớ Niềm Thương
Nỗi nhớ niềm thương chất ngất cao,
Khi trời trở lạnh gió lao xao.
Xuân đào phố cũ còn thao thức?
Thu cúc vườn xưa vẫn ngạt ngào?
Bạn thiết nao nao dòng tản mác...
Người thân xơ xác kiếp lao đao...
Xứ này chan chứa bao hoa gấm
Sao mãi hoài vương vấn chốn nào?
-Ai Cơ-
Melbourne, 5/2025
Đỗ Chiêu Đức kính họa vận :
Dạo :
Bao năm biển vẫn âm thầm,
Năm mươi năm vẫn lạnh căm vô tình !
異國愁 DỊ QUỐC SẦU
當春獨步望江山, Đương xuân độc bộ vọng giang san,
舊日蒼苔滿石盤。 Cựu nhật thương đài mãn thạch bàn.
江水清清依往色, Giang thủy thanh thanh y vãng sắc,
山林寂寂展愁顏。 Sơn lâm tịch tịch triển sầu nhan.
他鄉無意觀佳景, Tha hương vô ý quan giai cảnh,
異國歸心憶故關。 Dị quốc quy tâm ức cố quan.
五十年前離別恨, Ngũ thập niên tiền ly biệt hận,
至今海水永...猶寒! Chí kim hải thủy vĩnh... do hàn !
杜紹德 Đỗ Chiêu Đức
- DỊ QUỐC SẦU : DỊ QUỐC là Nước lạ, Nước khác, không phải nước của mình. Nên DỊ QUỐC SẦU 異國愁 là "Nổi buồn khi đang ở nơi nước khác". là MỐI SẦU DỊ QUỐC !
* Nghĩa bài thơ :
NỔI BUỒN NƠI DỊ QUỐC
- Đang lúc mùa xuân một mình thả bộ để ngắm cảnh núi sông.
- Những đám rêu xanh ngày cũ vẫn còn bám đầy trên các mặt đá núi.
- Nước sông thì vẫn trong xanh như màu sắc của dạo nào... Chỉ có...
- Rừng cây trong núi thì vẫn vắng lặng như đượm vẻ u buồn.
- Kẻ tha hương không có lòng dạ nào để ngắm cảnh xuân đẹp đẻ cả !
- Ở nơi đất lạ nầy lòng luôn nhớ đến cố hương nên luôn muốn trở về quê.
-...và cũng luôn nhớ đến cái hận phải chia ly của năm mươi năm trước...
-...mãi cho đến ngày hôm nay, nước biển vẫn cứ mãi lạnh căm vô tình !...
* Diễn Nôm :
DỊ QUỐC SẦU
Đang xuân thả bộ ngắm non sông,
Ngày cũ rêu xanh đá phủ lồng.
Nước vẫn trong veo như biếng ngắm...
Núi luôn vắng lặng vẻ buồn trông...
Tha hương chẳng thiết nhìn phong cảnh,
Cố quốc mơ về nhớ Tổ tông...
Năm chục năn qua ly biệt hận,
Đến nay nước biển vẫn căm căm !!!...
Lục bát :
Ngày xuân dạo ngắm núi sông,
Thẩn thơ núi đá phủ lồng rêu xanh.
Nước trong leo lẻo vờn quanh,
Núi rừng yên ắng như tranh gợn sầu.
Tha hương nào thiết gì đâu,
Mơ về cố quốc nghe sầu mênh mang,
Năm mươi năm hận ly tan,
Đến nay nước biển như càng lạnh căm !
... Tích thời nhân dĩ một, Kim nhật thủy do hàn 昔時人已沒, 今日水猶寒 ! Người xưa tuy đã khuất bóng rồi, nhưng hôm nay dòng nước vẫn bồi hồi lạnh căm một cách vô tình ! Nhấn chìm biết bao nhiêu là người, vật, thuyền bè... nhưng mặt nước vẫn luôn luôn như bình thản, như rất vô tình... Chả trách nhà thơ Thâm Tâm đã viết :
Sông Hồng chẳng phải đưa sông Dịch,
Ta ghét hoài câu : Nhất khứ hề !...
Tất cả mọi việc trên đời muốn có được, đều phải trả giá, huống hồ là TỰ DO !!!