Dạo:
Ngỡ rằng gặp được tiên nga,
Ngờ đâu phải chịu xót xa thân già.
Cóc cuối tuần:
Ngỡ Em Là...
(Nhân nghĩ về những mái đầu đã trắng phau
phau mà vẫn ham vui và còn cứ "ngỡ...")
Tóc tai đà bạc trắng,
Húng hắng lết theo người,
Về nước để vui chơi,
Tìm mua lời dịu ngọt.
Trời thương cho trót lọt,
Phút chót được Ông Tơ,
Sai đứa học trò khờ,
Phất phơ làm phận sự.
Sững sờ nhìn thiếu nữ,
Rực rỡ tựa hoa xuân,
Bèn bủn rủn tay chân,
Nhịp tim dần tán loạn.
Ngỡ em là cánh nhạn,
Trót bỏ bạn xa bầy,
Tìm đến chốn này đây,
Cùng chia cay sẻ đắng.
Ngỡ em là ánh nắng,
Ghé chặng cuối đường trần,
Để sưởi ấm đôi chân
Đã hai lần biệt xứ.
Ngỡ em là tiên nữ,
Trót đánh vỡ chén quỳnh,
Nên phải bỏ thiên đình,
Linh đinh nơi trần thế.
Em ngọt ngào kể lể,
Bảo rằng trễ hơn không,
Rằng sâu tận đáy lòng,
Muốn cùng tôi chung lối.
Tôi vui mừng xiết đỗi,
Dốc trọn gói hành trang,
Cho em được vẻ vang
Cùng xóm làng, bè bạn.
Nhưng lúc hầu bao cạn,
Em đành đoạn xuống tay,
Thẳng thừng trở mặt ngay,
Không mảy may thương tiếc.
x
x x
Giận mình xưa chẳng biết,
Cứ mải miết theo tình,
Nay ngắm lại thân mình,
Mới bình tâm vỡ lẽ.
Làm sao người gái trẻ,
Đẹp đẽ thích xa hoa,
Thương nổi một ông già
Thoáng nhìn đà thấy hãi.
Thầm trách mình khờ dại,
Ngồi băng lại vết thương,
Mà lòng vẫn vấn vương
Khúc đoạn trường dang dở.
Trần Văn Lương
Cali, 8/2025
Xin họa theo đoạn cuối bài thơ Cóc Cuối Tuần buồn nẫu ruột của anh Lương.
No comments:
Post a Comment