( Kính dâng Anh linh Vị Cha già kính yêu,
Đức Ong Simon Nguyễn Văn Lập,
Cựu Viện Trưởng Viện Đại Học Dalat )
Tin Cha ngã bệnh,
Chưa kịp lắng chìm sâu,
Tin dữ đã từ đâu
Ap tới.
Bàng hoàng xiết đỗi,
Đau lòng hai cõi chia phân,
Một kiếp phù vân,
Đường thế trần bặt dấu.
Nhớ Cha xưa phúc hậu,
Nhân ái khoan hòa,
Tấm lòng trời biển bao la,
Vì kẻ khác chẳng nề hà khó nhọc.
Sống tận tụy một đời cho giáo dục,
Kế trăm năm, lao khổ cuộc trồng người,
Chỉ mong sao đào tạo được cho đời,
Những thế hệ ngẩng nhìn trời không thẹn.
Thương nhớ quá chuỗi ngày Cha ở Viện,
Đà Lạt, trường xưa, kỷ niệm êm đềm,
Lòng chúng con muôn kiếp chẳng hề quên,
Những năm tháng không ưu phiền khuấy gợn.
Quên sao được mỗi ngày khi sáng sớm,
Ánh mặt trời vừa chớm đỉnh Lâm Viên,
Từ cổng xa đã thấy bóng Cha hiền,
Mắt trìu mến đón sinh viên đi học.
Quên sao được, Cha nhân từ đùm bọc,
Những người con nghèo, khổ cực, mồ côi,
Mà không hề phân biệt chuyện đạo đời,
Không gạn hỏi, nghi ngờ lời than vãn.
Đàn con trẻ cứ tìm Cha tả oán,
Cha mủi lòng luôn dốc cạn hầu bao,
Của đưa cho mà chẳng biết ngày nao,
Ai là kẻ phải hoàn giao món nợ.
Đại Học Xá trong những ngày đóng cửa,
Nhiều sinh viên không chỗ ở lêu bêu,
Tìm đến Cha than thở đủ trăm điều,
Cha lại phải thêm sớm chiều lo lắng.
Nơi thành phố đầy sương mù giá lạnh,
Những người con đang sống cảnh xa nhà,
Qua tình thương vô hạn của Cha già,
Đã hiểu được câu “ơn cha nghĩa mẹ”.
Khi mãn nhiệm Cha trở về đất Huế,
Ngỡ từ đây sẽ được nhẹ đôi vai,
Nào ngờ đâu Thánh ý Chúa an bài,
Cha lại phải dặm đường dài tất tả.
Đất Bình Triệu, chặng cuối đàng Thánh giá,
Cảnh đổi đời thêm vất vả lao đao,
Xóm đạo nghèo, nhiều khốn khó khổ đau,
Cha can đảm nào quản bao cực nhọc.
Rồi con bệnh cùng tuổi già phút chốc,
Theo tháng năm đã sồng sộc đến nơi,
Sức thế gian sao kháng được mệnh trời,
Cha mòn mỏi làn hơi từng khoảnh khắc.
Trên giường bệnh, Cha hằng rơi nước mắt,
Thương con mình, đứa lưu lạc phương xa,
Đứa dặm trường bươn bả đến tìm Cha,
Đứa sớm tối ngang qua nhà thăm hỏi.
Than ôi! Đất trời rẽ lối,
Thuyền Cha một tối ra khơi,
Để thương nhớ khôn nguôi,
Cho đàn con ở lại.
Thân Cha về cát bụi,
Công ơn Cha sống mãi trăm năm.
Dù nghiệt ngã thời gian,
Dù cảnh đời thay đổi,
Dù trường xưa khuất lối,
Nhưng trong lòng con cái sinh viên,
Vẫn còn nguyên hình bóng vị Cha hiền,
Đứng lặng lẽ giữa khuôn viên Đại Học.
Chúng con biết từ nay đành bạc phước,
Chẳng bao giờ còn gặp được người Cha,
Ánh mắt nhìn đầy từ ái thiết tha,
Để ôn lại những ngày xa xôi cũ.
Giờ đây, nghìn trùng cách trở,
Những “sinh viên của Cha”,
Bao năm qua
Chưa trả được ơn dầy,
Từ chốn lưu đầy,
Hướng về quê mẹ,
Cúi đầu trăm lạy,
Khóc vĩnh biệt Cha.
California 12/2001
No comments:
Post a Comment