Tuesday, November 9, 2010

Con Đường Thiên Lý

Ngôi làng nhỏ bé,
Con đường thiên lý đi qua.
Dăm chục nóc nhà,
Một quán nước trà quạnh quẽ.


Đứa bé trai,
Ngày ngày theo chị,
Bán hàng, giúp mẹ, trông em,
Mắt nhìn đường thiên lý,
Lòng mơ về phố thị không tên.

Con đường xa hun hút,
Từng chuyến xe đò vun vút qua nhanh,
Những nụ cười, những tia mắt tỉnh thành,
Những bờ bến, những địa danh xa lạ,
Đã thành lời giục giã,
Từ biển cả xa xăm.

Và một ngày cuối năm,
Khi gà chưa gáy sáng,
Chàng trai trẻ,
Cắn chặt bờ môi mặn,
Bỏ nhà, bỏ mẹ,
Bỏ chị, bỏ bầy em,
Chân bước lên,
Con đường định mệnh.

Rồi ngày tháng trôi đi lành lạnh,
Trải qua bao nắng tạnh mưa rào,
Con đường thiên lý hư hao,
Bóng chàng trai trẻ năm nao chưa về.

Người chị cả theo chồng,
Xa cách mấy dòng sông,
Đàn em nay đã lớn,
Vẫn mang máng nhớ trong lòng,
Mình đã có một người anh,
Bỏ nhà đi khi nhúm tuổi còn xanh,
Tìm ánh sáng chốn thị thành xa lạ.

Người mẹ nay đã
Tóc nhuốm màu vôi,
Kiên trì như phiến đá,
Ngóng chờ hình bóng xa xôi.

Than ôi,
Chiến trận lan tràn,
Con đường bỏ phế,
Ngôi làng nhỏ bé,
Thành bãi đất hoang.

Mẹ bàng hoàng,
Theo chân đoàn chạy giặc,
Nắng chiều chưa kịp tắt,
Đã trúng đạn trên đường.

Bầy em đau đớn ngỡ ngàng,
Không kịp dừng chân vuốt mắt,
Bị thác người cuốn trôi tan tác.
Trong phút giây sẩy nghé tan đàn,
Dòng định mệnh phũ phàng,
Đã rẽ thành muôn ngả.

x
x x

Đất người quê lạ,
Tháng ngày tất tả qua mau,
Chàng trai làng ngày nọ,
Tóc đã trổ hai màu,
Chưa một bận quay đầu,
Trở về thôn xóm cũ.

Người lãng tử,
Nào biết đâu
Chốn xưa nay đã mất,
Đêm đêm nằm thao thức,
Vẫn tưởng nhớ quê nhà,
Nơi xưa có mẹ già,
Có em, có chị,
Và nơi có con đường thiên lý,
Một thuở đã đi qua.
Cali 9/2001

No comments:

Post a Comment