Hoa Sen - Tranh lụa Vi Linh |
Em về thăm phố vắng,
Đà lạt lạnh cơn mưa,
Từng giọt buồn dai dẳng,
Quyện bước nhỏ bơ vơ.
Hoa vàng soi ngõ tối,
Sương thấm ướt đồi cao,
Bâng khuâng em trở lối,
Tìm bóng dáng năm nao.
Xưa một phen lầm lỡ,
Đành cô phụ tình anh,
Nay về qua gác cũ,
Sầu dâng mắt long lanh.
Hai mươi năm bội bạc,
Em đánh mất tình yêu,
Quá nửa đời son nhạt,
Đơn côi giữa mưa chiều.
Mimosa vàng úa,
Cội Anh đào xác xơ,
Cây thông già ủ rũ,
Buồn kỷ niệm xa xưa.
Xưa em mang cặp sách,
Anh lúng túng che dù,
Màu blouson bạc thếch,
Bên áo trắng ngây thơ.
Thuở ban đầu vụng dại,
Hai đứa thường sánh vai,
Trong gió chiều tê tái,
Cùng uống hạt mưa bay.
Rồi Giáng Sinh năm đó,
Em theo ý mẹ cha,
Giã từ căn gác trọ,
Về đỗ bến quê xa.
Chiều sân bay đưa tiễn,
Anh héo hắt gượng cười,
Đôi mắt buồn thăm thẳm,
Sầu đọng cả khung trời.
Và cũng từ dạo ấy,
Anh bỏ xứ ra đi,
Bóng chim trời bặt dấu,
Đời mãi mãi phân ly.
Nay mình em trở lại,
Để tang mối tình đầu,
Gió ngập ngừng muốn hỏi,
Người trai cũ nay đâu?
Em giận mình yếu đuối,
Xưa theo ý mẹ cha,
Để giờ đây tiếc nuối,
Khóc tình đã chia xa.
x
x x
Đêm nay người con gái,
Ôm dĩ vãng tội tình,
Lên đồi thông sám hối,
Mưa góp tiếng cầu kinh.
Trong rét mướt lê thê,
Ai khe khẽ nguyện thề:
Mai em rời phố cũ,
Vĩnh viễn chẳng quay về.
Cali 11, 2000
No comments:
Post a Comment