Tấu lạy Chúa, con là người ngoại quốc,
Bước giang hồ xuôi ngược đến trời Nam,
Bởi oan khiên hay mệnh số gian nan,
Con trót lỡ yêu một nàng gái Việt.
Lần gặp gỡ đầu tiên con đã biết,
Bắt chước nàng quỳ lạy Chúa trên cao.
Rồi mỗi ngày con lẽo đẽo theo sau,
Đi xem lễ như con chiên ngoan đạo.
Vào nhà thánh con mặt mày lơ láo,
Chỉ nhìn nàng mà chẳng thấy Chúa đâu,
Và những khi phải cất tiếng nguyện cầu,
Con lẫn lộn giữa tên nàng, tên Chúa.
Đường tình ái đang gập ghềnh vó ngựa,
Thì tai ương đã phủ xuống dân Nam,
Hàng triệu người bị cửa nát nhà tan,
Con vượt biển theo nàng sang xứ lạ.
Rồi chẳng kể mưa đông hay nắng hạ,
Lối giáo đường, con tơi tả gót giày,
Trong thâm tâm chỉ mong chóng đến ngày,
Nàng chấp nhận hai đứa về chung lối.
Ngày hôn lễ, con cúi đầu rửa tội,
Nhưng lòng tin vào Chúa chẳng bao nhiêu,
Dù theo nàng sớm tối lẫn trưa chiều,
Học giáo lý thuộc từng câu từng chữ.
Con vẫn tưởng từ đây thuyền viễn xứ,
Sẽ thuận buồm xuôi gió đến ngàn sau.
Có ngờ đâu tình chưa kịp đậm màu,
Nàng đã lộ rõ chân dung tội nghiệt.
Ngày hai bữa sớm khuya đi biền biệt,
Chẳng đoái hoài đàn con dại héo hon,
Khi đêm về mong mẹ, khóc nỉ non,
Rồi gục thiếp khi mắt còn sũng ướt.
Nàng săn đuổi những bạn trai ngày trước,
Hẹn cùng nhau “mặc áo gấm về làng”,
Đem đồng tiền về quê mẹ huênh hoang,
Mặc con cái nơi đất người quạnh quẽ.
Con nhẫn nhục nuôi đàn con vắng mẹ,
Bao năm trường lăn lộn với khổ đau,
Trong âm thầm vác thánh giá Chúa trao,
Đến kiệt lực, đành xuôi tay ngã gục.
Con chấp nhận thân phận người thua cuộc,
Quá nửa đời là địa ngục trần gian.
Phút lâm chung, con tuyệt vọng than van,
Sao Chúa chẳng chịu ban lời an ủi?
x
x x
Nhà vĩnh biệt, nến lập lòe sầu tủi,
Tượng Chúa buồn đầu gục xuống chơ vơ,
Trước quan tài ngơ ngác lũ trẻ thơ,
Vành tang quấn hững hờ quanh tóc ngắn.
Người goá phụ ẩn mình trong vải trắng,
Đôi lông mày tô nhạt nét cong cong,
Môi thoa son, má phơn phớt phấn hồng,
Đang khó nhọc phô nỗi buồn vạn cổ.
Trên khuôn mặt cố mang màu thống khổ,
Đôi mắt huyền tỏa giá lạnh căm căm.
Nàng cúi đầu vái trả khách viếng thăm,
Thân ẻo lả như một cành liễu rũ.
Mắt goá phụ vụt long lanh tình tứ,
Khi xa xa thấp thoáng bóng hình ai.
Giọt lệ đào từ khoé mắt thi hài,
Theo ánh nến lung lay như chực ứa.
Cali, Halloween 2000
No comments:
Post a Comment