Flashback
by Lien-Khuong Tran, age 12 (1999)
He reminisced back to the days when she was still alive. She was always vivacious and full of energy for a woman in her late seventies. She definitely brightened up his life before she passed away. Every morning he woke up with an air of anticipation, wondering what she had planned for the day. Sometimes they would bake together, write letters to their grandchildren, or sometimes they just sat and relaxed, talking about nothing in particular while sipping iced tea. His most favorite thing to do with her was to go on hikes. Coming back from their hikes up the hill, he would always pick a bouquet of daisies for her. They always had a good time together, and they were always jovial.
One morning, he awoke to find that she had died in her sleep. Even though he knew that it wasn’t her choice to leave him, he still felt bitter towards her. He prepared a small funeral for her, and on top of her grave he gently placed a bouquet of daisies. The daisies were fresher than he ever remembered them to be, and the dirt that he had just turned over was smooth and rich.
“Why did you have to die?” he whispered furiously, tears streaming down his face as he angrily kicked the nearest thing to him, which happened to be a dead tree trunk. He angrily wiped his tears away and went inside the house, slamming the door so hard that it almost fell off.
It was strange; without her, he started feeling pessimistic about things. How come he never noticed that the walls were cracked, the paint was chipped, and that the chairs were broken? Slowly, he began to draw inward, no longer taking delight in anything, and before he knew it, winter came. Oh, it was a dreary winter! The rain pounding onto the wooden roof of the house and the wind howling only added to his gloominess more.
Then one day, the sun rose bright and early, and birds were chirping and flowers were blooming. He put on his coat and shuffled outside. The beautiful scene reminded him of her so much, but it was too painful to think of her. The sun’s rays shone down blazingly, the grass was fresh and green with just a hint of the early morning dew on it, and the trees looked majestic as they towered over the welcoming spring scene. Suddenly, he whispered, “Give me a sign, wherever you are, to let me know that you are safe.” He waited for a couple of moments, but nothing happened. Disappointed and angry at his foolishness for thinking that she was able to hear him, he hobbled back inside. A while later, he went back outside, and what should he find but a patch of daisies blooming quite beautifully. He inhaled the fresh scent of the flowers and felt a little bit better about her dying.
“Thank you,” he whispered, tears forming at his eyes. He picked the daisies carefully and laid them on her grave, crying, happy and sorrowful at the same time. He stood up and looked down at her grave, breathing in the scent of the flowers, and, after a moment, smiled for the first time since she had died.
Hoa Cúc Dại
(phóng tác theo đoản văn
“Flashback” của TP Liên-Khương)
Căn nhà nhỏ nép mình chân đồi vắng,
Vợ chồng già sống tĩnh lặng bên nhau,
Vui tuổi trời theo ngày tháng tiêu dao,
Lòng thanh thản, qua bao mùa lá đổ.
Khi chiều xuống, cùng nắng tàn thả bộ,
Hai bên đường, rừng cúc dại đơm bông,
Ngắt từng hoa, ông trao tặng bạn lòng,
Niềm vui nhỏ của những ngày tháng hạ.
Bỗng đột ngột, không một lời từ giã,
Bà âm thầm trong giấc ngủ ra đi.
Dẫu biết bà không tự ý phân ly,
Ông vẫn oán vợ hiền sao sớm bước.
Trên nấm mộ đất vun còn ẩm ướt,
Ông nhẹ nhàng đặt bó cúc còn tươi.
Thoảng hương hoa, dòng nước mắt tuôn rơi,
Màu cúc trắng nay thành màu tang tóc.
Ông giận dỗi đạp gãy cành thông mục,
Khẽ lầm bầm trách bà vội chia tay,
Khi hai nguời đã vượt hết chông gai,
Đang hạnh phúc cuối đoạn đường lữ thứ.
Lau vội mắt, lầm lỳ về chốn cũ,
Căn nhà xưa hiện nguyên vẻ điêu tàn.
Ông cuộn mình vào vỏ ốc cô đơn,
Ôm tuyệt vọng nhìn bóng câu qua lại.
Mùa đông giá như thiên tai ập tới,
Mưa não nề, gió buốt lạnh tâm can,
Tuyết phủ đầy trắng xóa cả không gian,
Tổ ấm cũ nay thành ngôi cổ mộ.
x x x
Rồi một sớm tưng bừng hoa nở rộ,
Xuân trở về oanh yến rộn tiếng ca,
Mặt trời lên tỏa ánh sáng chan hòa,
Ông tỉnh giấc khi hiên ngoài rực lửa.
Khoác vội áo lê chân ra khỏi cửa,
Lần đầu tiên sau ngày tháng đông miên.
Ông bùi ngùi đứng ngắm cảnh thiên nhiên,
Lòng ray rứt nhớ thương người quá cố.
Trước cảnh đẹp, nỗi đau thêm tỏ lộ,
Ông khấn thầm nếu bà có linh thiêng,
Cho ông hay bà vẫn được bình yên,
Dù đơn độc bên kia bờ bể khổ.
Trong vắng lặng thoáng rì rào tiếng gió,
Và đâu đây thoang thoảng một mùi hương.
Ông nhận ra khóm cúc dại bên đường,
Vẫn màu trắng, vẫn hương thơm ngày cũ.
Ông trịnh trọng gom hoa thành một bó,
Thầm tạ ơn, lầm lũi đến nghĩa trang.
Nhìn hoa tươi trên mộ, dạ ngổn ngang,
Niềm an ủi len dần vào tâm khảm.
Lần thứ nhất sau chuỗi ngày sầu thảm,
Ông mỉm cười, dù lệ vẫn rơi nhanh.
Và xuyên qua màn nước mắt mong manh,
Ông chợt thấy bà mỉm cười đáp lại.
Cali 10/2000
No comments:
Post a Comment