Friday, November 5, 2010

Demain - Ngày Mai

(À Phong-Nhã, ma femme bien-aimée
qui m’a encouragé à composer,
pour la première fois,
un poème romantique en français)


Demain, je reverrai, ma chère,
La ville où deux jeunes amants,
En gouÝtant sa douceur amère,
Ont connu le bonheur sur terre.


J’irai au lac pour retrouver
De son miroir ton beau sourire
Qui, tendrement sans m’étouffer,
A rempli mon coeur de délire.

Je monterai sur la colline
Pour revivre ce jour lointain
Où, par quelque grâce divine,
Tu m’as laissé toucher ta main.

Je m’assiérai sous le clocher,
Dans le silence de l’église,
Pour écouter l’oiseau mêler
Sa voix au soupir de la brise.



Hélas, demain! Ce n’est qu’un rêve
Que le temps a vite effacé.
Tu m’as quitté, insensible Eve,
Et mon âme a depuis séché.

La ville est morte, ainsi mon coeur
A perdu sa vive chaleur.
Le lac, avec son eau dormante,
Ne réflète plus le bonheur.

Se voilant d’une brume grise,
La colline pleure son sort.
La brise, passant par l’église,
Du petit oiseau plaint la mort.

A quoi sert retourner la cendre,
Quand la flamme a quitté le feu,
Ou infliger sur le coeur tendre
La douleur du dernier adieu.

Par le temps sera désormais
Enterré, avec sa mémoire,
Notre amour. Car, sans toi, je sais
Que demain ne viendra jamais!
Cali 1/2001


Ngày Mai
(Bản dịch bài Demain)

Ngày mai anh sẽ về qua phố,
Lê bước xuôi theo ánh nắng chiều,
Tìm lại bóng hình đôi trẻ nhỏ
Một thời ngọt đắng với tình yêu.

Ngày mai anh sẽ đến hồ xưa,
Vạch nước tìm khuôn mặt ấu thơ,
Và ánh mắt ngày nao sưởi ấm
Mảnh hồn anh vụng dại ngu ngơ.

Ngày mai anh sẽ lên đồi vắng,
Ôm dĩ vãng về níu cội cây,
Nếm hạnh phúc xưa em đã tặng,
Phút đầu e ấp thoáng trao tay.

Ngày mai anh sẽ viếng lầu chuông,
Thơ thẩn lang thang bóng giáo đường,
Để lắng nghe chim cùng gió úa,
Vụng về tập khúc nhạc yêu đương.


Ngờ đâu, trời hỡi, chỉ là mơ,
Nào có ngày mai để ngóng chờ?
Từ lúc lạnh lùng em dứt áo,
Nửa đời mộng ảo chợt bơ vơ.

Hết rồi Đà lạt của xa xưa,
Thoi thóp tim anh chút sống thừa.
Mặt nước Xuân Hương sầu vẩn đục,
Tình mình bặt dấu chốn bùn nhơ.

Sương xám giăng giăng lạnh núi rừng,
Đồi Cù tức tưởi lệ rưng rưng.
Gió về than khóc con chim nhỏ
Đã chết trong hoang lạnh giáo đường.

Tro tàn khơi nữa chi thêm tội,
Ngọn lửa năm xưa lịm tắt rồi.
Hãy để con tim hàn gắn vội
Vết thương nhỏ máu buổi chia phôi.

Rồi theo năm tháng sẽ tàn phai
Kỷ niệm đầy vơi giọt vắn dài.
Anh biết từ khi tình vĩnh biệt,
Đường trần đà vắng bóng ngày mai.

Cali 1/2001

No comments:

Post a Comment