(Tặng Vũ Khắc Tâm
và “Mối tình tuổi học trò”)
Tiễn người gái nhỏ đến sân bay,
Hồn tả tơi theo lọn gió lay,
Nước mắt nhuộn môi em mặn đắng,
Thấm mềm vai áo buổi chia tay.
Bên nhau giây phút sắp lên đường,
Lòng cố vùi sâu mọi luyến thương,
Đôi mắt học trò chiều tiễn biệt,
Bùi ngùi khơi vội chút tơ vương.
Nhớ chăng ánh mắt ngỡ ngàng trao,
Sau chín năm trường cách biệt nhau,
Bối rối vụng về khi gặp lại,
Bàng hoàng cho tuổi dại qua mau.
Nhớ chăng mái tóc phủ bờ vai,
Lấm tấm bụi đường lẫn nắng mai,
E ấp khẽ vờn theo gió rối,
Lòa xòa rơi lạc xuống hồn ai.
Nhớ chăng em hỡi những tờ thư,
Oán trách anh sao quá hững hờ,
Giấy trắng hoen hoen màu lệ tủi
Của bao đêm thức giấc mong chờ.
Nhớ chăng dấu vết móng tay ngà,
Em tặng cho anh buốt thịt da,
Kỷ niệm những lần anh trót lỡ
Quên lời em dặn bảo ngày qua.
Còn nhớ gì chăng lúc dỗi hờn,
Mắt em lóng lánh giọt sầu đơm,
Lạnh lùng, u uất nhìn xa vắng,
Mặc kẻ giãi bày lẽ thiệt hơn.
Còn nhớ gì đây lúc tiễn đưa,
Nhìn nhau hai đứa chợt bơ vơ.
Làm sao níu được thời gian lại,
Cho kéo dài thêm phút giã từ.
Tung cánh em đi nẻo cuối trời,
Anh về chốn cũ vọng mây trôi,
Môi khô khoá chặt niềm đau kín,
Nửa mảnh hồn đơn dõi bước người.
Ngày tháng đong đưa đáy vực sâu,
Nhớ nhung che khuất dấu kinh cầu.
Ai về thúc giục mùa thay lá,
Nhặt chút vàng rơi bện nỗi sầu.
Tay không lần đếm hạt chiều lơi,
Nhìn cánh hoa phai hận đất trời,
Mây khóc âm thầm trên lối vắng,
Lòng thương nhớ quá hỡi tình ơi.
Cali 2/2001
No comments:
Post a Comment