Sunday, November 7, 2010

Gãy Cánh

(Kính dâng hương hồn
chị Ngô Bạch-Yến)

Tôi với chị chưa một lần quen biết,
Nhưng khi hay chị giã biệt trần gian,
Lòng bỗng nghe đau xót lẫn ngỡ ngàng,
Thương chim én thoắt nửa đàng gãy cánh.


Dẫu đã biết mệnh trời làm sao tránh,
Bệnh trầm kha thuốc thánh cũng bó tay,
Cuối cùng rồi cũng phải có ngày nay,
Nhưng mấy kẻ cầm được ngay giọt lệ.

Nhớ ngày trước khi tuổi còn son trẻ,
Nơi trường xưa chị vui vẻ sách đèn,
Sống hồn nhiên dầu thân xác tật nguyền,
Cùng chúng bạn học hành thêm gắn bó.

Trường Đại học trong một thành phố nhỏ,
Nơi sương mù và mưa gió bay bay,
Chị miệt mài với sách vở trên tay,
Mong tạo dựng một ngày mai tươi sáng.

Vừa tốt nghiệp, ngỡ tương lai xán lạn,
Có ngờ đâu ách nước giáng lên đầu,
Cuộc đổi đời, biển cả biến nương dâu,
Chị lưu lạc chốn cày sâu cuốc bẩm.

Rồi từ đó đời bắt đầu lận đận,
Chị sinh con trong thiếu thốn, nhọc nhằn,
Đồng tiền lương không đủ để nuôi thân,
Chị bươn chải tảo tần bao khuya sớm.

Và những lúc nhìn con mình khôn lớn,
Chị mừng vui, dù đau đớn héo hon,
Lòng thầm mong đời có mẹ có con,
Sẽ thế mãi mặc non mòn bể cạn.

Nhưng số kiếp, than ôi, nhiều hoạn nạn,
Bệnh nan y đã vướng nặng vào thân,
Vì thương con, chị chịu đựng muôn phần,
Không than thở, không đầu hàng mệnh số.

Chị chiến đấu, dù xác thân đau khổ,
Trong thâm tâm chỉ mong cố làm sao,
Cho mẹ con được sống mãi bên nhau,
Dù vẫn biết chẳng còn đâu hy vọng.

Tin chị bệnh vượt muôn ngàn khói sóng,
Bạn bè xưa đều xúc động bi ai,
Trải lòng son, cùng khẩn nguyện đêm ngày,
Mong cướp chị khỏi bàn tay định mệnh.

Nhưng việc đến, cuối cùng rồi phải đến,
Nơi quê nhà, chị vĩnh viễn bay cao,
Để bạn bè với những nhớ thương nhau,
Để con gái với niềm đau mất mẹ.
x
x x
Con én trắng đã giã từ trần thế,
Bỏ lại đời cành đan quế bơ vơ.
Én trắng ơi, từ chốn ấy mịt mờ,
Hãy phù hộ cho con thơ bé bỏng.

Cali 3/2001

No comments:

Post a Comment