Tôi qua thành phố lạ,
Trong buốt giá chiều hoang,
Ánh điện đường buồn bã,
Ngủ trên lá úa vàng.
Cây thân gầy cúi mặt,
Lẩn trốn gió heo may,
Xòe ngón tay xơ xác,
Đón hờ giọt nước bay.
Mưa rơi thành phố lạ,
Thấm ướt tiếng giày khuya,
Từng giọt gieo rời rã,
Thành dòng nhạc cách chia.
Mây trên thành phố lạ,
Từ cõi nhớ xa xôi,
Trôi vật vờ muôn ngả,
Lệ sầu trút chẳng vơi.
Trăng treo thành phố lạ,
Chìa nửa mặt xanh xao,
Nhúm mạt vàng tơi tả,
Nương nhờ đỉnh núi cao.
Mặt trời thành phố lạ,
Đã tắt lịm năm nao,
Khi gót chân từ tạ,
Lìa xa lối động đào.
Căm hờn trong ngục tối,
Bầy dã thú lô nhô,
Mắt dõi nhìn đồng loại,
Chỉ trông thấy kẻ thù.
Đi trong thành phố lạ,
Sương trắng lạnh thờ ơ,
Giọt nhẹ vờn đầu lá,
Giọt xua mộng ước thừa.
Đi thăm thành phố lạ,
Chân lạc lõng đơn côi,
Lòng rách bươm không vá,
Tình người đọng chót môi.
Về thăm thành phố lạ,
Mòn dấu vết ngày thơ,
Kỷ niệm giờ tan rã,
Mảnh hồn cũ phất phơ.
Về thăm thành phố lạ,
Mờ đáy nước Xuân-Hương,
Thủy tạ cười lơi lả,
Đồi Cù cỏ nhớ sương.
Về thăm thành phố lạ,
Trời Đại học xanh rêu,
Năng tĩnh không thập giá,
Giảng đường gió hắt hiu.
Một mình thành phố lạ,
Đời bặt nẻo Thiên thai,
Lưu Nguyễn sầu ngâm dạ,
Đành mang kiếp lạc loài.
Mây mờ trăng lạc lối,
Mưa lắc rắc rong chơi,
Lần bước trong đêm tối,
Tìm không thấy chút người.
Cali 4/2001
No comments:
Post a Comment