(Tặng những người bạn không may phải
đưa tiễn mẹ mình nơi đất khách)
Chiều nay trời chợt nổi cơn giông,
Tiễn Mẹ ra đi nước cuộn dòng.
Mưa thấm quan tài, hoa ủ rũ,
Cuối đường số mẹ vẫn long đong.
Nấm đất u buồn được đắp xong,
Mây đen vây khép kín chiều đông,
Gió tàn se mặt mồ cô quạnh,
Rét mướt tím dần mọi nhớ mong.
Bạn bè tống tiễn đã dời chân,
Trơ trọi mình con với mộ phần,
Ai biết đêm đầu trong đất lạ,
Mẹ cần chút ấm của người thân.
Thương Mẹ ngày đêm luống mỏi mòn,
Quên mình cho hạnh phúc đàn con,
Thân gầy khuya sớm lo tần tảo,
Lặn lội đầu ghềnh đến cuối non.
Chín tháng cưu mang mòn vóc vạc,
Ba năm bú mớm rạc thân cò.
Bầy con càng lớn thêm thân xác,
Bụng Mẹ ngày càng ít bữa no.
Khi con khôn lớn bước vào đời,
Vận nước lại qua cuộc nổi trôi,
Đứt ruột theo con qua xứ lạ,
Mẹ chưa từng trọn một ngày vui.
Tưởng rằng đời êm ả trôi qua,
Bà cháu, mẹ con mãi một nhà,
Nào có ngờ đâu trời nghiệt ngã,
Tình thâm đành đoạn bắt chia xa.
Con biết từ lâu sớm muộn gì,
Mẹ già rồi cũng phải ra đi,
Nhưng khi tiễn Mẹ về bên ấy,
Đau đớn khôn cầm lệ biệt ly.
Vô tình đàn sẻ nhỏ trên cây,
Ríu rít cùng nhau vỗ cánh bay,
Nào có hay chăng nơi đất khách,
Có người vừa vĩnh viễn xuôi tay.
Thương thay thân Mẹ buổi chiều đông,
Lạnh lẽo mộ phần mới đắp xong,
Lạc lõng giữa rừng người khác xứ,
Thác còn mang nặng kiếp lưu vong.
Rồi đây hàng vạn kẻ lên đường,
Dắt díu nhau tìm lại cố hương,
Riêng Mẹ ngày về đành lỗi hẹn,
Xương tàn đã trót gởi tha phương.
Ai đó mai sau qua mộ Mẹ,
Nhìn hàng chữ Việt khắc trên bia,
Có còn nhỏ hộ đôi dòng lệ,
Thương kẻ xa quê lỡ chuyến về.
Lặng nghe gió lạnh vút qua đồi,
Giá buốt lòng con quá Mẹ ơi,
Khi hiểu được tình thương của Mẹ,
Con đà mang phận kẻ mồ côi.
x
x x
Não nùng tiếng dế vẳng lê thê,
Vài lá thông khô lạc lối về,
Đồi vắng đêm cùng ai đứng khóc,
Đầm đìa lệ nóng trộn sương khuya.
Cali, 1/2001
No comments:
Post a Comment