Dẫn:
Nhân nghe tin một số Việt kiều, ngày xưa đã liều chết vượt biên đi tị nạn, nay mang tiền về VN thành lập một khu sinh sống biệt lập để hưởng nhàn theo đúng tiêu chuẩn Âu Mỹ trên mảnh đất quê hương nghèo đói.
Sung sướng nhỉ, khi nhà cao cửa rộng,
Mà quanh mình, dân sống kiếp ngựa trâu,
Dù sớm khuya chịu mưa nắng dãi dầu,
Cơm mỗi bữa chỉ dám cầu lưng bát!
Sung sướng nhỉ, khi vung tiền hưởng lạc,
Mà chung quanh, dân đói khát đêm ngày,
Lũ trẻ con phải bỏ học, ăn mày,
Thân xơ xác héo gầy như cỏ dại!
Sung sướng nhỉ, khi mỉm cười khoan khoái,
Sống riêng vùng, chẳng đồng loại vây quanh,
Túi lúc nào cũng đầy ắp tiền xanh,
Xe bóng loáng, mặt nghênh nghênh sáng rỡ!
Sung sướng nhỉ, khi ngồi bên tô phở,
Nhìn cụ già giương mắt đỏ chờ mong,
Chỉ chực rình người khách tạm ăn xong,
Là chụp lấy bát nước trong húp vội!
*****
Sao không nhớ đến những người cùng tuổi,
Đã cùng nhau giong ruổi các quân khu,
Đã cùng nhau chiến đấu chống kẻ thù,
Để phút cuối, đành thiên thu vĩnh biệt.
Sao không nhớ những ngày nằm rên xiết,
Đêm ngục tù đất Bắc Việt xa xôi,
Mắt căm hờn, răng nghiến nát bờ môi,
Ôm cơn đói chờ mặt trời ló dạng.
Sao không nhớ lúc đem chôn bè bạn,
Đã thề cùng Cộng sản chẳng trời chung,
Đã quyết tâm sẽ chiến đấu đến cùng,
Để dân Việt được trùng phùng quê cũ.
Sao không nhớ những đêm mưa vần vũ,
Trong khoang tàu ủ rũ, lúc vượt biên,
Mắt nhắm nghiền, miệng cầu khẩn liên miên,
Xin được thoát ra khỏi miền địa ngục.
Sao không nhớ đến bao người ngã gục,
Chỉ vì mong tìm một chút tự do,
Đành làm mồi cho biển dữ sóng to,
Cho hải tặc, cho cuồng đồ vô lại.
Sao không nhớ những ngày nằm trong trại,
Riu ríu nhìn cảnh sát Thái hăm he,
Mặt tái xanh khi thấy chúng gầm ghè,
Mà chẳng dám khẽ ngo ngoe phản đối.
*****
Rồi may mắn phái đoàn Tây, Mỹ gọi,
Rồi dần dà, hết đói khổ lầm than,
Rồi nhà cao, rồi cửa rộng thênh thang,
Rồi “áo gấm về làng”, ôi oai vệ!
Xương cốt Việt, khoác lên làn da Mỹ,
Sống no giàu, sớm tối chỉ vui thân.
Mắt lạnh nhìn nỗi khổ của toàn dân ,
Lòng sung sướng nhủ thầm: Mình hạnh phúc!
Cali 10/2003
No comments:
Post a Comment