đã đột ngột ra đi sau hai năm tạm trú ở cõi đời này.
Tin dữ vừa nghe thoắt rụng rời,
Trời ơi, Trời hỡi, hỡi Trời ơi,
Can chi dở dói trò cay nghiệt,
Bắt cháu tôi đi thế hở Trời!
Vẫn tưởng mai này cháu tiễn ông,
Ngờ đâu đời lắm chuyện đau lòng,
Nghẹn ngào gạt lệ ông đưa cháu,
Tan tác rừng thu ngọn lửa hồng.
Hai tuổi, cháu nào đã biết chi,
Sao đành vội vã bước chân đi,
Áo quần mới sắm còn nguyên nếp,
Sách chửa kịp hằn nét bút ghi.
Nhớ quá những ngày ghé cháu chơi,
Cháu đùa nghịch chẳng lúc nào ngơi,
Ca dao học lóm ông bà nội,
Bập bẹ dăm câu, toét miệng cười.
Nhớ hộp bánh vừa mới mở xong,
Xăm xăm cháu đẩy đến gần ông,
“Ông ăn đi!”, cháu luôn mồm giục,
Ông cháu mời nhau, loáng sạch bong.
Nhớ mãi đôi lần cháu bảo ông,
Làm bò cho cháu cưỡi nhong nhong,
Trẻ tươi nét mặt, cười khanh khách,
Già dẫu oằn lưng, vẫn mát lòng.
Ơi hỡi, giờ đây biết nói sao,
Thật rồi, đâu phải chuyện chiêm bao.
Vòng tay thương nhớ còn hơi ấm,
Hồn đã xa bay tận chốn nào.
Thương cháu bơ vơ giã biệt nhà,
Mịt mù trung ấm gió mưa sa.
Bến bờ vô định không thân thích,
Sáu nẻo luân hồi vắng mẹ cha.
Xót cháu thân côi cút dặm trường,
Ngõ về bên ấy lạnh thê lương.
Đôi chân bé nhỏ lần đêm tối,
Biết kiếm ai đưa lối dẫn đường.
Món nợ trần gian chỉ bấy nhiêu,
Hai năm thấp thoáng bóng mây chiều.
Công lao dưỡng dục, phai màu gió,
Ơn nghĩa sinh thành, bặt tiếng tiêu.
Tiễn cháu, ông nay biết nói gì,
Cuộc đời toàn tử biệt sinh ly.
Tiếng cười hạnh phúc còn vang vọng,
Giọt lệ đau buồn đã rát mi.
Xa cách ngàn năm một phút này,
Từ đây vĩnh viễn cuộc chia tay.
Mai sau có ghé qua nhà cháu,
Chỉ thấy hương tàn giục khói bay.
Cali, ngày tiễn cháu,
Thứ Năm, 30/10/2003
No comments:
Post a Comment