Dạo:
Hai cảnh, hai quê, hai suối lệ,
Nửa đời, nửa đoạn, nửa vần thơ.
Tia nắng gầy nguội ngắt,
Chiều âm thầm mở mắt sao hôm.
Thân run, gối mỏi, chân chồn,
Nghe nhung nhớ rủ rê hồn chạy trốn.
Một đời khốn đốn,
Nửa thoáng quay về, lạc chốn quê hương.
Gió đưa cỏ úa băng đường,
Mây lầm bụi đất, rách bươm áo điều.
Xoay lưng dựa cột buồn xiêu,
Chạnh lòng xót ả Thúy Kiều trai lơ.
Cắn răng nuốt nửa vần thơ,
Hoang mang nẻo mộng, vật vờ tiếng tiêu.
Cong môi mắng ngọn sáo diều,
Sáo hờn giỗi tắt, tiếng chiều ngẩn ngơ.
Đêm lập lờ lên xuống,
Dây trầu luống cuống quấn thân cau.
Bụi chuối ốm xanh xao,
Vẫn cố đợi ánh sao rơi tàu lá.
Chim xưa chết nửa bầy trên đất lạ,
Chút lòng còn bươn bả vượt đường xa.
Mênh mông khói phủ hiên nhà,
Lờ mờ nửa bóng mẹ già đợi con.
Cau khô, vôi nhạt, trầu non,
Cay cay mắt đỏ mỏi mòn khóc than.
Xa nhau từ độ tan hàng,
Chăm chăm ngõ vắng, sầu đan tháng ngày.
Con đi, dừa mới ươm cây,
Mà nay trái đã rụng đầy vườn sau.
Đêm nghẹn ngào tiếng hát,
Nhạc theo người rách nát dở dang.
Uể oải cung đàn,
Khúc xừ xang nhức nhối.
Rượu êm như lời suối,
Nửa cơn sầu nằm chết đuối trong ly.
Gió khuya trở dạ từ bi,
Sương khuya lặng lẽ lầm lì đợi trăng.
Mây khuya lừa bắt sao băng,
Dế khuya khản giọng nhọc nhằn ỉ ôi.
Đèn khuya nửa ngọn buông xuôi,
Hồn khuya đuổi bóng đơn côi quanh tường.
Đôi tay mỏi mệt chán chường,
Gom ngày tháng đốt thay hương tế người.
Khói tỏa chơi vơi,
Kinh không lời tiếp nối.
Âm thầm trong đêm tối,
Lệ oan hồn ngập nửa lối quê cha.
Lạnh lẽo chân trời bóng nhện sa,
Ngõ về đất mẹ tít mù xa.
Đêm đêm cất bước tìm quê cũ,
Nửa kiếp ra đi chẳng đến nhà.
Cali 10/2003
No comments:
Post a Comment