Thu thấm mềm song cửa,
Đêm phập phồng trên đốm lửa chuyền tay.
Ký ức dựa hơi say,
Lang thang đếm dấu giày quanh phố chợ.
Gió mượn lá về chôn ngày tháng lỡ,
Cây trần truồng ôm nỗi nhớ đong đưa.
Vành môi khô mơ tưởng chút son thừa,
Lưng túi nhớ, mảnh trời xưa nứt rạn.
Sương khuya ướp nhăn nheo làn da sạm,
Tóc hai màu dày dạn nắng mưa pha.
Thân mỏi mòn đeo đuổi vết tình qua,
Tà áo trắng nhạt nhòa trong mắt tạnh.
Con phố vắng, bóng cây già cô quạnh,
Người bơ vơ, chân buốt lạnh dấu buồn.
Ánh đèn vàng héo hắt hững hờ tuôn,
Chim lẻ bạn réo gọi hồn chốn cũ.
Màu phượng tím như nét buồn sương phụ,
Như cung sầu ru giấc ngủ xanh xao.
Cánh hoa tàn theo nhịp gió rơi mau,
Chưa kịp nói cùng nhau câu giã biệt.
Ngõ đêm dài thê thiết,
Lối đêm về, nhạt thếch lời kinh.
Căn gác trống im lìm,
Nghe tiếc nuối cựa mình trong cũi sắt.
Khói thuốc nhẹ vô tình vương khoé mắt,
Ánh sao mờ đuổi bắt dấu mây bay.
Bóng hình xưa lãng đãng vuột tầm tay,
Chén đã cạn, đắng cay còn sóng sánh.
Hương quá khứ phớt qua hồn lành lạnh,
Kỷ niệm dồn trui sắc cạnh niềm đau.
Lòng vật vờ nương tiếng hát tìm nhau,
Nhịp đứt nối, lệ trào hoen phím gỗ.
Sụt sùi câu vọng cổ,
Trăn trở gối chăn đơn.
Tay ôm ấp tủi hờn,
Nhìn dĩ vãng chập chờn xuyên ánh nhạc.
Rượu khuya đắng như môi người phụ bạc,
Tình khô khao như khúc hát quên lời.
Chuỗi đau đớn bật cười,
Vang rờn rợn trên mảnh đời cằn cỗi.
Đêm gục đầu bối rối,
Lời kinh nào cứu rỗi kẻ si mê.
Giun dế khóc lê thê,
Men lối cũ quay về, gai góc đỏ.
Mong manh cánh gió,
Dòng lệ nhỏ ăn năn.
Con trăng chết ngàn năm,
Lạnh lùng nằm vắt ngang khung cửa.
Cali 9/2003
No comments:
Post a Comment