Dạo:
Tay run đếm vết ngày qua,
Nghe tình lãng đãng xót xa lối về.
Khom lưng góp nhặt vụn chiều rơi,
Mây chất chênh vênh, lệch góc trời,
Mắt ướt lỡ lời, tim gợn sóng,
Ngập ngừng bóng tối chực đi hoang,
Ký ức xanh xao thoáng ngỡ ngàng,
Ghé cõng thời gian về chốn cũ,
Từng hồi chuông cổ nghẹn ngào vang.
Màu nắng chè xanh lạnh núi đồi,
Sân Cù lây lất dấu chia phôi,
Hồ xưa, côi cút người soi bóng,
Để bóng theo người cũng lẻ đôi.
Cây già khắc khổ đứng trơ xương,
Vắt vẻo trăng soi nẻo đoạn trường,
Hoa dại đói lòng nương suối cạn,
Một cơn kiếp nạn, chết ven đường.
Lác đác đèn sương rụng vỉa hè,
Chập chờn bóng nhỏ lưới buồn che,
Bâng khuâng kỷ niệm về qua lối,
Lần dấu chiêm bao dối hẹn thề.
Tình em lãng đãng tựa bèo trôi,
Bến nước lênh đênh, ngọn sóng nhồi.
Nhung nhớ một đời xuôi dĩ vãng,
Mịt mù cánh nhạn chốn xa xôi.
Tà áo thương người sớm tả tơi,
Lưng trời ước nguyện, ánh sao rơi.
Bên tai vang vọng lời trăn trối,
Tóc trắng đam mê gội rối bời.
Vật vờ lối cỏ bước mong manh,
Sỏi cát dần khan giọng dỗ dành,
Đốm lửa ngày xanh mòn mỏi tắt,
Hơi thu thức giấc, lá xa cành.
Thấp thoáng trong mơ vạt nắng gầy,
Vụng về lấp vội dấu mây bay.
Nụ tình xưa đó, nay vàng vọt,
Về cuộn mình trong giọt lệ vay.
Ngậm ngùi nghe tiếc nhớ đong đưa,
Nửa kiếp xa nhau, nửa kiếp thừa.
Tượng đá trông chờ cau nét mặt,
Rêu đời bám chặt tóc lưa thưa.
Nét chữ trên bia đã lệch hàng,
Hồn xưa đà mấy độ lang thang,
Mờ mờ cỏ úa loang gò vắng,
Xương trắng còn dai dẳng thở than.
Sụt sùi trăng giấu mặt trong mây,
Vun vút sao băng, chậm gót giầy.
Nửa khúc tình ca dài bỏ dở,
Cung đàn trắc trở lỡ đường dây.
Day dứt bên thềm gió đợi ai,
Vệt buồn trên vách khẽ lung lay.
Trách người trót lỡ gây lầm lỗi,
Tiếc nuối thêm chi nỗi lạc loài.
Vội vàng ngày tháng tiễn đưa nhau,
Đứa bé năm xưa đã bạc đầu.
Thương cánh chim sầu nơi xứ lạ,
Đêm đêm thức đợi lá thay màu.
Cali, 7/2004
No comments:
Post a Comment