Dạo:
Hai phen áo cưới rượu nồng,
Bao phen tủi nhục nhuộm hồng mắt trai.
Nơi nào đó, bên kia thành phố nhỏ,
Em yêu ơi, người cũ của anh ơi,
Hôm nay em lại hớn hở tươi cười,
Mặc áo cưới, theo người sang bến khác.
Mây không đủ che bớt màu nắng gắt,
Công viên vàng, anh tròng mắt đỏ au,
Ngồi nhớ về những ngày tháng bên nhau,
Hồn chới với trong gông sầu siết chặt.
Hai năm trời thấm thoắt,
Từ khi em trở mặt thay lòng,
Quên đi duyên nợ vợ chồng,
Biến tình nghĩa mặn nồng thành men đắng.
Anh lần nữa lại hai bàn tay trắng,
Vật vờ lê kiếp trống vắng đơn côi.
Tháng năm dài, chân lê lết nơi nơi,
Không tìm được mảnh trời xưa đã mất.
Ngày buông súng, anh buồn đau khóc ngất,
Thầm nghĩ rằng lần cuối mắt mình cay.
Nào ngờ đâu còn có buổi hôm nay,
Anh bắt gặp mình đưa tay gạt lệ.
Đứa con gái làm phù dâu cho mẹ,
Sẽ từ đây gọi kẻ khác là cha.
Người vợ hiền của ngày tháng đã xa,
Từ đây sẽ chăm lo nhà chồng mới.
Anh sớm biết chuyện này rồi sẽ tới,
Khi sững sờ, lòng bối rối xót xa,
Tay run run cầm án lệnh của toà,
Chân thất thểu ra khỏi nhà lần cuối.
Từ đó đêm sầu vạn lối,
Lạnh lùng bóng tối đường xưa,
Bước chân khuya không ai đợi ai chờ,
Hạnh phúc cũ nhạt mờ theo hơi khói.
Tuy đau đớn, anh vẫn hằng mong mỏi,
Sẽ có khi em hối lỗi quay về.
Nhưng giờ đây, trước sự thật tái tê,
Anh chợt biết, chim kia đà quên cội.
x
x x
Anh vẫn nhớ , sau tám năm tù tội,
Anh trở về quê, lặn lội kiếm ăn,
Gặp lại nhau, tuy đói rách nhọc nhằn,
Mình đã quyết trăm năm câu ước hẹn.
Ngày đám cưới, ít người thân hiện diện,
Mình bồi hồi, quỳ khấn nguyện bên nhau,
Em, bà ba thay áo mới cô dâu,
Anh quần vá, vải bạc màu mưa nắng.
Mình đã sống những phút giây nồng thắm,
Đã cùng nhau chia từng nắm cơm thiu,
Đã nhịn ăn, nhịn mặc, cố chắt chiu,
Cho con nhỏ được sớm chiều no dạ.
Rồi chập chững bước đầu trên đất lạ,
Phận qua sau, anh vất vả đêm ngày,
Mong sao mình sớm thoát cảnh đắng cay,
Cho bõ lúc đọa đày nơi quê mẹ.
Nhưng em hỡi, mình bắt đầu quá trễ,
Trắng bàn tay, khi tuổi trẻ không còn,
Đất khách quê người, lạ nước lạ non,
Chân vấp váp trăm lối mòn trơn trượt.
Anh sao đọ được với người qua trước,
Đã từ lâu xuôi ngược ở nơi đây.
Riêng anh sau những năm tháng tù đày,
Óc cằn cỗi, xác thân ngày chậm lụt.
Anh cố nén nỗi buồn thương xé ruột,
Khi nhìn em chịu thua sút đồng song,
Khi con mình, mắt lộ vẻ chờ mong,
Tay chỉ trỏ món quà không thể sắm.
Anh đau đớn, mảnh hồn như chết lặng,
Mỗi lần nghe em cay đắng thở than.
Và nhữ câu trách móc dẫu nhẹ nhàng,
Vẫn nhức nhối tim gan người lỡ vận.
Tình mình thêm nứt rạn,
Từ khi em theo chúng bạn đi làm,
Phấn son cùng quần áo đẹp xênh xang,
Tai nghe ngọt lời bàn ngang xúi dọc.
Tổ ấm cũ nay đã thành địa ngục,
Anh âm thầm chôn tủi nhục xót xa.
Đứa con thơ, theo mẹ, cũng lờn cha,
Anh bất lực nhìn gia đình tan vỡ.
Em yêu dấu, mình không còn trẻ nữa,
Sao chẳng đi cho nốt nửa cuộc đời,
Mà vội thay lòng đổi dạ, em ơi,
Để hai đứa hai khung trời dang dở.
Nắng vẫn đẹp, vẫn hồng như muôn thuở,
Như ngày đầu mình rạng rỡ nhìn nhau,
Thề cùng chung sống mãi đến bạc đầu,
Dù trôi giạt khắp sông sầu, bể hận.
Đời bắt anh thua trận,
Trời đày anh lận đận,
Nên đò em phải hai bận sang sông,
Cho anh khóc câu vợ chồng nghĩa nặng.
x
x x
Lửa nắng gắt sấy khô hàng lệ đắng,
Người đàn ông đứng lặng ngó trời không.
Thoáng mơ hồ trong ánh mắt mông lung,
Màu áo mới, hương rượu hồng năm cũ.
California, 7/2004
No comments:
Post a Comment