Dạo:
Ngu ngơ rẽ lối đoạn trường,
Đêm dài man mác, Thiên đường chốn nao?
Chân vấp váp, bước đêm dài xiêu đổ,
Đường phố gầy, loang lổ vết trăng nhơ.
Hình hài xưa lặng lẽ nép trong mơ,
Trước sân vắng, bầy chó què gác ngõ,
Bên hiên nhà người vò võ ngóng trông,
Mắt quầng thâm ri rỉ giọt sương đông,
Gió từng sợi lạnh lùng xoi áo rách.
Chập chùng lau lách,
Tiếng ếch buồn than trách phận đơn côi.
Nước ao tù da diết nhớ mây trôi,
Cánh bèo héo ngậm ngùi ôm tiếc nuối.
Cưỡng số kiếp, sao đêm đành chết đuối,
Khi một mình lặn lội vượt sông Ngân.
Mai quạ về bắc lại nhịp tri âm,
Thì sao đã trót bao lần lỗi hẹn.
Mây tách bến, cội si già trơ trẽn,
Chuông chùa khuya nghèn nghẹn nẻo luân hồi.
Hồn đam mê hoài vất vưởng ngược xuôi,
Tim Bồ tát chợt bồi hồi sám hối.
Tiếng em phán tựa câu kinh cứu rỗi,
Anh tin lời nên lạc lối ngàn năm.
Cõi Thiên đường xiềng xích vẫn lạnh căm,
Tâm giải thoát vết son hằn tê dại.
Mây phụ bạc, mây một đời tiêu sái,
Người thương người, người mãi mãi trầm luân.
Một lần lỡ bước sa chân,
Mộng ước cũ chết dần trong tiếc hận.
Tim chai đá cợt cười sau làn phấn,
Tình mù lòa trải mấy bận tìm nhau.
Tay sượng sùng bóp vỡ vụn niềm đau,
Chân mất lối đạp nhầu lên kỷ niệm.
Đêm tái mét như mặt người mới liệm,
Vách phòng không, lưới nhện hững hờ buông.
Con chim điên nằm chết ngửa trong chuồng,
Trên xác lạnh còn chất chồng oan trái.
Cung nhạc sầu lải nhải,
Khóc thương người ở lại bên sông.
Lòng tả tơi theo quá khứ ngược dòng,
Đèn hiu hắt đau lòng con nước nhỏ.
Khung trời xám, bờ môi thôi mọng đỏ,
Đôi mắt huyền đã bỏ chốn mù sương,
Xa lắm rồi trăm nhớ lẫn ngàn thương,
Chân thất thểu dặm trường men dấu lệ.
Hoa anh đào nở trễ,
Thẹn thùng nắng xế ngàn dâu.
Thấp thoáng bóng cô lâu,
Chiếc thuyền câu mất bến.
Vạch đêm tối cố tìm nơi ước hẹn,
Mối thời gian đùn lấp nghẽn đường xưa.
Dù ai kia không ngóng đợi mong chờ,
Con tim chết vẫn dại khờ trỗi dậy.
Buồn xanh xao trang giấy,
Ngọn bút cùn đưa đẩy đôi câu.
Tay run run, chữ yếu đuối gục đầu,
Trên nét mực, nỗi u sầu chết cạn.
Mảnh gương vỡ, thiếu người soi, than vãn,
Tiếng kinh rời bầu bạn gối chăn đơn.
Môi đắng nghét tủi hờn,
Đêm man mác, chập chờn khuôn trăng lạnh.
Cali, 9/2004
No comments:
Post a Comment