Tuesday, November 9, 2010

Lá Vàng

Ngất ngưởng cành me,
Lặc lè nhánh ổi,
Sương mai nắng tối,
Tuổi không người, rảnh rỗi thênh thang.


Năm xưa qua ngõ nhà nàng,
Tung tăng chân sáo dọc ngang sớm chiều.
Hồn đong đưa tiếng sáo diều ,
Mắt rình ổi chín, tay khều me xanh.

Tíu tít con oanh,
Trên cành hớt lẻo,
Đường tình lạnh lẽo,
Tuổi biết người, bạc bẽo hành trang.

Hôm nao ngang ngõ nhà nàng,
Bóng người thấp thoáng sau hàng giậu thưa.
Mơ hồ ánh mắt khẽ đưa,
Lòng từ dạo ấy muối dưa nhạt màu.

Gió tím niềm đau,
Sương nhàu nét mặt,
Lưới tình giăng mắc,
Tuổi thương người, què quặt lang thang.

Cây si bén ngõ nhà nàng,
Chờ con nắng sớm, dựa tàn me xanh.
Chim ghen cất tiếng đành hanh,
Thẹn thùng ai đã quay nhanh vào nhà.

Nắng ấm thêu hoa,
Phượng loà mắt đỏ,
Tưng bừng pháo nổ,
Tuổi mất người, trót lỡ đò ngang.

Hoa đăng kín ngõ nhà nàng,
Tiễn tà áo nhỏ rộn ràng về xuôi.
Sang sông nước mắt mặn môi,
Giọt rơi chốn cũ, giọt trôi theo dòng.

Từ đó mênh mông,
Cánh hồng bạt gió,
Chân trời vò võ,
Tuổi xa người, mắt trở màu tang.

Quan san khuất ngõ nhà nàng,
Đêm đêm thức giấc nhớ hàng giậu thưa,
Thương tà áo lụa năm xưa,
Thương câu tình lỡ nắng mưa dãi dầu.

Sao lạc về đâu,
Trăng sầu lá đổ,
Thẫn thờ lối cũ,
Tuổi không người, gió ngủ vườn hoang.

x
x x

Chiều nay qua ngõ nhà nàng,
Bâng khuâng chỉ thấy lá vàng nhẹ rơi.
Cali 9/2002

No comments:

Post a Comment