La Feuille Verte
O fille inconnue, c’est par chance
Qu’à tes funérailles je suis,
Sombre et futile contingence
Comme la mort et l’existence.
Tu abandonnes cette terre,
A peine ayant vécu vingt ans,
Jeune infortunée passagère
Expulsée du coche du temps.
Saisissant une feuille verte,
Je la place parmi les fleurs
Qui jonchent ta tombe, et mon coeur,
Avec elle, pleure ta perte.
Comme cette feuille fragile
De l’arbre à jamais détachée,
Tu es, par un destin hostile,
Soudain de ce monde arrachée.
Bientôt, la feuille séchera,
Le vent effacera sa trace.
Et sous peu, rien ne restera
Des doux traits de ta belle face.
Reviens chez les astres, mignonne,
Dans le ciel où tu appartiens,
Et d’où, comme eux, quand la nuit vient,
Ta grâce céleste rayonne.
Car la beauté n’accepte pas
D’être fanée par le ravage
De l’âge, ou subir le saccage
Constant de la vie d’ici-bas.
La feuille que je t’ai cueillie,
Garde-la bien avec tendresse.
Comme la tienne, sa jeunesse
D’un coup cruel lui fut ravie.
Bon voyage et adieu, amie.
Regrette rien de cette vie,
Où chacun ne vit que pour boire
Son verre amer jusqu’à la lie.
x
x x
Aujourd’hui, c’est ton dernier jour.
Tôt ou tard, surviendra mon tour
De quitter, comme toi, la terre,
Ce triste et orageux séjour.
Aucun me plaindre ne viendra.
Aussi n’y aura-t-il plus guère
De feuilles vertes, ce temps-là,
Pour pleurer mes jours éphémères!
Seul, sur mon tombeau dénudé,
Passera le vent à son gré
Une couche toujours changeante
De feuilles jaunes desséchées.
Cali 6/2002
Chiếc Lá Xanh
Có quá sớm hay không cho một người con gái khi phải từ giã cõi đời ở lứa tuổi đôi mươi? Và có quá sớm hay không cho một chiếc lá khi phải lìa cành lúc vẫn còn xanh và lúc nhựa sống vẫn còn tuôn chảy?
Hỡi cô gái chưa một lần biết mặt,
Phút cuối đời đưa tiễn gặp nhau đây.
Ngẫu nghiên nào run rủi bước hôm nay,
Chuyện sống chết khác gì mây đồng nội.
Em suối vàng giong ruổi,
Khi mới vừa tới tuổi đôi mươi,
Thân lữ khách dập vùi,
Đã lỡ chuyến xe đời khắc nghiệt.
Thay cành hoa vĩnh biệt,
Tôi hái cho người một chiếc lá xanh,
Dòng nhựa sống mong manh
Từng giọt nhỏ long lanh trên mộ mới.
Định mệnh nào lạc lối,
Bắt em vội xa đời,
Chiếc lá thắm giữa vời,
Sớm tách rời nguồn cội.
Lá sẽ chết vàng khô trong sớm tối,
Cơn gió chiều lặng lẽ tới mang đi,
Và rồi đây cũng sẽ chẳng còn chi
Của ánh mắt, của làn mi kiều diễm.
Thôi em hãy sớm trở về cung điện,
Nơi xưa em ẩn hiện giữa ngàn sao,
Để hằng đêm khi bóng tối dâng cao,
Em tỏa rực ánh tinh cầu huyền diệu.
Vì tự cổ, giai nhân không thể chịu
Để tháng ngày bận bịu nét phôi pha,
Để nhân gian trông thấy được tuổi già
Đang tàn phá vẻ ngọc ngà xuân sắc.
Lá xanh vừa mới ngắt,
Xin em giữ chặt bên mình,
Hai số phần, một lối rẽ điêu linh,
Đời mới chớm đã vội tìm cõi chết.
Thôi em nhé, xin cùng em vĩnh biệt,
Hãy ra đi, đừng luyến tiếc trần gian,
Nơi đau thương, khốn khổ vẫn ngút ngàn,
Sống chỉ để uống cho tàn cuộc đắng.
x
x x
Hôm nay tiễn em qua vùng bặt nắng,
Ngày mai đây lẳng lặng đến phiên tôi,
Cũng như em, phải nhắm mắt buông xuôi,
Chân dọ dẫm lối luân hồi quạnh vắng.
Hờ hững chẳng ai hay,
Lệ nào cay khoé mắt.
Những chiếc lá màu xanh ngắt,
Cũng chẳng còn, để góp mặt thương vay.
Từng phiến buồn bay
Theo tháng ngày trống trải.
Con gió chiều trễ nải,
Vô tình mãi phất phơ,
Chỉ mang về một ít lá vàng khô,
Lạnh lùng rải trên nấm mồ trơ trụi.
Cali 6/2002
No comments:
Post a Comment