Thursday, November 11, 2010

Chút Sầu Chưa Trọn

Dạo:
    Quay lưng cất bước qua cầu,
Bến bờ ly biệt, gánh sầu ai mang.

Lăn tăn lối cát, gót chiều vương,
Vấp váp chân lê nẻo đoạn trường. 
Lá úa băng đường, cây nhạt bóng,
Gió đàn khói mỏng hóng tà dương.

Thu mang màu nắng ướt về phơi,
Hiu hắt đông sang lạnh tiếng cười.
Cánh vạc xa người xuôi bến lạ,
Đường trần tơi tả dấu chim rơi. 

Con nước trông vời bước hải âu,
Bầy sò nương đáy cát chìm sâu.
Đèn câu leo lét không tròn giấc,
Bọt sóng lên bờ chợt mất nhau.

Dòng sông ly biệt miệt mài trôi,
Một thoáng đôi nơi, chuyện đã rồi.
Giông tố dập vùi, cơn gió mượn,
Rừng già mấy bận khóc chia phôi.

Giáo đường, thập giá ngóng mây bay,
Thoang thoảng heo may nhẹ thở dài.
Thánh vịnh lạc loài như tiếng vọng, 
Chuông rè thấp giọng dỗ hồn say.

Giọt mưa quê cũ trót theo người,
Nửa rớt rừng sâu, nửa biển khơi.
Năm tháng bóc vơi dần ký ức,
Đêm đêm thao thức chực sao trời.

Rạc rài bầy dế nhỏ xôn xao,
Rêu chết trong ao nhớ đục ngàu.
Bóng lẻ gục đầu bên đốm lửa,
Dáng gầy trên liếp cửa lao chao.

Vết sầu theo khói thuốc dần loang,
Luyến tiếc chi nay cũng muộn màng.
Bão rớt trễ tràng ngang phố vắng,
Đèn vàng cay đắng trách tình hoang.

Hoa tàn gắng gượng đợi cơn mưa,
Lây lất canh thâu kiếp sống thừa.
Vẳng tiếng còi đưa trong gió lộng,
Âm thầm hoa rụng lối đường xưa.

Nằm nghe trăng kể chuyện ngàn năm,
Tóc rối bơ phờ lụy gối chăn.
Môi héo nhọc nhằn khua kỷ niệm,
Hồn khuya tím lịm giấc ăn năn.

Chút sầu chưa trọn, tháng ngày qua,
Nhạn chết, tình xa mãi mãi xa.
Gương cũ nhạt nhòa hương phấn lỡ,
Ngõ về thương nhớ đã phôi pha. 
                     Cali 4/2004

No comments:

Post a Comment