Dạo:
Mùa thu đến, lá hay chưa,
Mỏi mòn lối cũ, người xưa không về.
Đường Lá Chết
Chân lậm lối hoang vu,
Tay thu đau từng ngón,
Khúc tình ca gãy ngọn,
Nằm ép gọn trong tim.
Mây ghì mỏi cánh chim,
Thu im lìm quạnh vắng.
Cây đu chùng sợi nắng,
Lẳng lặng sắc mùa rơi.
Xưa lúng túng bên người,
Rong chơi chiều lá đổ ,
Nắng tà xây bóng mộ ,
Hồn đá cổ tàn phai.
Lá nhẹ rớt trên vai,
Tiếng thở dài buông khẽ.
Trên bờ mi gượng hé ,
Lặng lẽ vết hương sầu.
Môi lấm tấm giọt Ngâu,
Mông lung câu từ tạ.
Gót giày vương xác lá ,
Vội vã kiếp phong ba.
Từ đó mấy thu qua,
Phôi pha màu quan tái.
Khách một mình trở lại,
Bước dầu dãi lang thang.
Đường lá chết mênh mang,
Cây ngỡ ngàng câm nín.
Phút xa cành bịn rịn,
Lịm tím nửa trời không.
Lá lớp lớp chất chồng,
Nặng lòng theo tuế nguyệt.
Nơi phương trời cách biệt,
Người có biết chiều nay...
Mân cánh lá trên tay,
Lay nhay ngày tháng cũ.
Nỗi buồn như thác lũ,
Trôi giấc ngủ chưa đầy.
Gió buốt, lá hờn bay,
Đường Thiên thai vắng lặng.
Trăng mờ pha bụi nắng,
Ngậm đắng gối đầu non.
Tay nắn ánh trăng tròn,
Trăng gầy còm méo mó.
Chiếc lá mùa thu đó,
Giông gió cuốn về đâu.
Cali, 10/2008
No comments:
Post a Comment