Dạo:
Trăng sờn lụn tắt,
Lặng vắt đầu non.
Mẹ thức chờ con,
Lệ mòn khóe mắt.
Đừng Đợi Con
Đèn chong cạn mấy canh rồi,
Mà sao mẹ vẫn thức ngồi đợi con.
Trăng côi chợt khuyết chợt tròn,
Xanh xao nắng hạ, mỏi mòn sương đông.
Bao năm mưa gió lệch dòng,
Thân già còm cõi ngóng trông từng giờ.
Từ khi sóng dữ tràn bờ,
Hư hao vóc hạc, xác xơ thân cò.
Tháng ngày chồng chất âu lo,
Cháo khoai bữa đói bữa no dối lòng.
Đêm đêm dỗ giấc bềnh bồng,
Một mình một bóng nuốt dòng lệ pha.
x
Con từ đến được phương xa,
Gót chân lang bạt, ngày qua đối ngày.
Năm xưa chạy giặc mất bầy,
Phút giây đoàn tụ biết rày còn không.
Ra đi nát dạ tan lòng,
Đêm mơ sông Dịch, ngày trông núi Tần.
Cơ trời nếu chẳng xoay vần,
Thì con đành chịu vùi thân xứ người.
Hai vai nợ nước, nợ đời,
Hành trang sót lại một lời thề chung.
Nước non gặp cảnh khốn cùng,
Dân lành xiềng xích lao lung đọa đày.
Quê nhà, oán nghẹt đường mây,
Xa xôi đất khách lất lây đoạn trường.
Không tài định bá đồ vương,
Con đành gắng gượng noi gương Di, Tề.
Giặc còn, con sẽ không về,
Hiếu trung sao vẹn hai bề, mẹ ơi !
x
Thương con, mẹ đã chịu lời,
Mà sao mẹ vẫn rã rời nhớ mong.
Mỗi lần chó sủa bờ sông,
Giật mình, mẹ lại tựa song bần thần.
Rồi khi lá rụng ngoài sân,
Nôn nao lại tưởng bước chân con gần.
Lần quanh vườn trống, phân vân,
Nào hay đã cách mấy tầng sơn khê.
Mẹ ơi, mẹ bảo đừng về,
Mà sao mẹ vẫn tái tê đợi chờ,
Đợi từng tiếng động vu vơ,
Chờ từng chiếc bóng vật vờ qua hiên.
Bao năm mẹ chẳng chịu quên,
Sáng thương, tối nhớ, ngày đêm nhọc lòng.
Mẹ ơi, đừng ngóng đừng trông,
Cầm như con đã biển Đông dập vùi.
Cuối đời, con muốn mẹ vui,
Đừng cho tắt ngấm trên môi nụ cười,
Đừng buồn theo tháng năm rơi,
Đừng cho nước mắt thay lời kinh đêm.
x
Đêm dài, mẹ hãy ngủ yên,
Xem như con đã vượt biên chết chìm.
Cali, 8/2009
No comments:
Post a Comment