Dạo:
Đêm đêm treo ngược bóng sầu,
Đèn khuya bá cổ, hỏi đâu bóng người.
Treo Ngược Bóng Sầu
Nắng chiều vương vãi lối mây bay,
Phố xá năm nao nhạt dấu giày.
Mái tóc lỡ thì cay khóe mắt,
Tuổi già quay quắt giọt thương vay.
Con sóng theo ngày tháng đẩy đưa,
Quên bờ lau cũ, bến đò xưa,
Đêm đêm ươm giấc mơ cằn cỗi
Trên mảnh đời gian dối lọc lừa.
x
Vật vờ khói tỏa đường mưa,
Lối mòn đưa đón đã thưa bước người.
Lung linh cánh nhạn cuối trời,
Hoang vu chốn cũ, rã rời chiếu chăn.
Năm canh dựa bóng cát đằng,
Nghe xương trắng khóc trong lăng tẩm buồn.
Ngậm ngùi dế tiếp lời chuông,
Tiếng kinh cứu độ xuôi buông theo đời.
x
Lưng đồi, lá chết nhọc nhằn rơi,
Quyến luyến cây khô chẳng chịu rời.
Khói thuốc vẽ vời quanh tóc rối,
Chân khuya trăn trở lối đưa người.
Mây chết trong ao nổi bập bềnh,
Khung trời mộng ước cũng lênh đênh.
Mông lung kỷ niệm xanh màu mắt,
Đốm lửa nuôi hồn tắt lạnh tanh.
x
Bóng sầu dốc ngược trong tranh,
Một manh giấy rách, nửa vành trăng hư.
Nỗi buồn nắm chặt khư khư,
Nghẹn ngào chăn gối, ngất ngư hình hài.
Tay khuya năm ngón rạc rài,
Vêu vao chữ nghĩa, mệt nhoài ý thơ.
Trước thềm cỏ úa bơ vơ,
Vụng về tóc trắng, xác xơ tiếng cười.
x
Lúng túng sao Ngưu lẩn tránh người,
Trên cầu quạ bắc, nhạc sầu rơi.
Đêm sâu văng vẳng lời trăn trối,
Ai vội tìm nhau lối cuối đời.
Nhạt nhòa ngõ vắng, lưới tình phơi,
Dế khóc thâu đêm đến cạn lời.
Dĩ vãng đùa chơi đau giấc ngủ,
Ngược dòng lệ cũ tháng ngày bơi.
x
Môi khô cắn nốt nhạc rời,
Quặt què tiếng hát một thời bên nhau.
Cung thương trót đã thay màu,
Ngậm ngùi dây đứt, dàu dàu phím cong.
Trách xưa ai sớm lạt lòng,
Để nay băng giá đêm đông ngập trời.
Nhớ thương hời, nhớ thương ơi,
Ai đem thương nhớ rắc rơi một đời.
Cali, 6/2009
No comments:
Post a Comment