Dạo:
Gặp nhau chỉ có phút này,
Chia tay, người biết mai ngày còn không.
Những Cánh Chim Chiều
(Viết cho những người Nhất B --
và hàng xóm láng giềng -- của ngày
hội ngộ 5/24/2009 tại San José)
Chiều lắt lẻo trên màn mây ghép vội,
Cánh chim trời giong ruổi đến tìm nhau,
Nắng săm soi quanh chân tóc bạc màu,
Đôi cánh mỏi, gió bào vơi mộng ước.
Đường lữ thứ, gót chân trần xuôi ngược,
Chốn thanh cư, tạm dừng bước gian nan,
Đem tiếng cười xoa dịu vết thời gian,
Đem kỷ niệm rót tràn ly hội ngộ.
Đàn chim nhỏ, năm nao lìa xa tổ,
Chập chững vào đời, thách đố trùng khơi,
Đứa nửa chừng vội vã bỏ cuộc chơi,
Đứa lận đận giữa khung trời đổ vỡ,
Đứa mê mải mực đen cùng sách vở,
Đứa ngậm ngùi ôm mộng lỡ, héo hon,
Đứa miệt mài lo nuôi cháu cùng con,
Đứa luẩn quẩn ven lối mòn quá khứ.
Hơn nửa kiếp rạc rài thân cô lữ,
Mất trường xưa,dang dở tuổi học trò,
Đã hết rồi những vụng dại âu lo,
Những luống cuống hẹn hò quanh khói thuốc.
Ngày tháng vắt xác thân thêm gầy guộc,
Đỉnh phù du trơn trượt mỏi chân leo,
Khổ đau hằn lên khóe mắt nhăn nheo,
Hoa cúc đã nhạt màu theo sắc áo.
Bốn mùa trôi gượng gạo,
Lảo đảo bóng sầu bay.
Tuổi ngoan hiền sớm vuột khỏi tầm tay,
Cây hoài niệm, gai mọc dày hơn lá.
Thân lang bạt, mặc thời gian tàn phá,
Ánh mắt cười vẫn rộn rã, long lanh,
Vết hao gầy vẫn đậm dấu ngày xanh,
Truông dĩ vãng vẫn yên lành bỏ ngỏ.
Nét phong nhã hào hoa thời xưa đó,
Sớm theo đời chịu sóng gió bể dâu.
Bốn mươi lăm năm, nửa quả địa cầu,
Ai đài các, ai dãi dầu mưa nắng.
Đời lưu lạc lắm canh dài thức trắng,
Tiếng bạn bè văng vẳng vọng trong đêm,
Bóng hình xưa lảng vảng ghé bên thềm,
Lệ đắng ngắt thấm mềm chăn gối lạnh.
Thương bóng nhỏ bên góc trời hiu quạnh,
Nhớ buổi chiều đưa tiễn cạnh sân ga,
Cánh hồng loan đã tùy tiện bay xa,
Rừng bách cũ, hương thu nhòa nắng rợ.
Gió lú bám sương khuya về than thở,
Sông hiền hòa, trăn trở chuyến đò ma,
Cánh bèo hoang muôn kiếp vẫn không nhà,
Trăng cổ độ xót xa nằm côi cút.
Trời kỷ niệm, đường thiên nga hun hút,
Hoa thôi thơm từ phút bướm xa người,
Nụ anh đào bên dốc vắng buồn rơi,
Nhật ký cũ nửa đời phơi mực tím.
Mộng hồ hải đã từ lâu tắt lịm,
Sỏi đá già bịn rịn gót chân xanh.
Nước mắt khô trên từng lối độc hành,
Xác tiền kiếp trong tranh cười u uất.
Chợt nhắc đến những bạn bè đã khuất,
Môi chưa cay mà tròng mắt đã cay.
Hành trang xưa chỉ còn lại chút này,
Sợ ngày tháng vẫn quen tay tàn phá.
Đêm dần sánh, chắt chiu câu từ tạ,
Phút đưa chân, nước mắt vã trong hồn.
Rồi mai đây, tiếp nối những hoàng hôn,
Ngày gặp lại, biết ai còn ai mất.
Cali, 5/2009
No comments:
Post a Comment