Ghi lại những cảm xúc khi đọc bài "Viết cho những người đã âm thầm ngã xuống" của tác giả Vĩnh Khanh viết về cái chết đau thương của cựu Th/U TQLC Mai Xuân Cương trong trại tù Bù Gia Phúc và tấm lòng thương yêu đồng đội của những người bạn như cựu Th/U Diệp Phi Hùng, cựu Th/U Ngô Văn Cường, cựu Th/U Nguyễn Minh Hoàng... Xin kính dâng một nén hương đến anh linh người đã khuất cũng như đến tất cả các chiến sĩ miền Nam đã bỏ mình trong ngục tù Cộng sản. Và cũng xin được bày tỏ lòng kính phục và ngưỡng mộ đến những người chiến hữu không quản ngại khó khăn đã làm tròn lời hứa đối với bạn mình. Xin cám ơn tác giả Vĩnh Khanh.
Chuyện người tù đã chết mà Việt Cộng không cho thân nhân biết không phải chỉ xảy ra có một lần. Một trường hợp khác được biết là trường hợp của anh Lê Đình H. Anh H đã mất sau khi bị đày ra Bắc và phải đến mấy năm sau gia đình mới biết tin qua những người bạn tù được thả. Trong mấy năm đó, gia đình không hay cứ liên tục mang hay gửi quà ra trại (xin xem bài Thăm Con).
Than ôi, đã 34 năm rồi... Ai đi ai ở, ai nhớ ai quên, ai còn ai mất?
Dạo:
Xót người chiến sĩ sa cơ,
Ngục tù xương trắng vẫn mơ ngày về.
Ráng Mang Xác Tao Về
Bù Gia Phúc, nắng trần soi địa ngục,
Nghĩa trang tù, ngùn ngụt uất hờn xông.
Kẻ ra đi, thôi thế cũng là xong,
Người ở lại, kiếp gông cùm đày ải.
Nhóm chôn cất đã về ngang cổng trại,
Người tù còn tê tái đứng trầm ngâm,
Mắt đăm đăm dán chặt xuống mộ phần,
Chưa nói hết một lần câu vĩnh biệt.
x
x x
Lặng hồi tưởng Tháng Tư Đen oan nghiệt,
Dân bỏ nhà chạy giặc chết ngổn ngang,
Đoàn hùng binh bị bức tử giữa đàng,
Tay buông súng, mắt bàng hoàng rơi lệ.
Nguồn: Tác giả họa sỹ Danh (Paris) |
Rồi hàng ngàn trai trẻ,
Mắc mưu gian, lặng lẽ vô tù.
Đường lao lý mịt mù,
Thân ngã ngựa đành thiên thu ôm hận.
Bước tù đày lận đận,
Mấy bận chuyển nhà giam,
Tây Ninh, Trảng Lớn, Đồng Pan...
Chân thất thểu đường gian nan hoạn nạn.
Chỉ còn dăm đứa bạn,
Bên suối cạn rừng sâu,
Trong bóng tối buồn đau,
Cùng chung nhau ấm lạnh.
Nhưng đau đớn, người bạn tù bất hạnh,
Tuổi không may, đã vướng bệnh nửa chừng.
Thiếu thuốc men, chốn thăm thẳm núi rừng,
Đành cam phận, rưng rưng nằm đợi chết.
Giờ phút cuối, bọn cai tù khắc nghiệt
Thấy không xong, mới cho viết về nhà,
Nhắn gia đình gắng gửi thuốc men ra,
Cứu con bệnh trầm kha đà leo lét.
Bệnh xá vắng, người trai giờ xanh mét,
Nhìn bạn thân, rồi mỏi mệt thầm thì:
- Nhắn nhà tao... ráng mang xác tao về,
Lâu cũng được... đừng lo chi sớm muộn.
Đã mấy bữa, gió mưa xoay lồng lộn,
Quanh chân đồi, nước lũ uốn thành sông.
Trại kiên giam như ốc đảo giữa dòng,
Mẹ lặn lội, nóng lòng chờ mưa tạnh.
Trong đêm dài cô quạnh,
Chàng trai bất hạnh xuôi tay.
Phút cuối đời đơn độc nào hay
Mưa vừa dứt, mẹ mai này sẽ tới.
Cổng trại cấm, tờ mờ sương mẹ đợi,
Nhưng đám hung thần mũ cối ra oai,
Không cho thăm, dù mẹ khóc van nài,
Cùng giấu biệt tin người trai đã mất.
Mẹ âu sầu nét mặt,
Nhìn lũ sài lang trợn mắt cau mày,
Đành ép lòng gửi tất cả lại đây,
Mong sao thuốc đến tay con kịp lúc.
Rồi lếch thếch trên đường về hun hút,
Nào hay con đã gục chết đêm qua,
Mẹ âm thầm vẫn cầu nguyện thiết tha,
Cho con thoát khỏi ba đào khốn khó.
*****
Nhìn nấm mộ, đôi mắt tù rực đỏ,
Mạng người sao như cỏ rác thế này,
Dân mình sao mãi trăm đắng ngàn cay,
Là vận nước, ý Trời hay số phận ?
Đi một bước, mắt nhìn lui mấy bận,
Biết bao giờ mối hận mới được nguôi.
Chân xa dần, lòng thương bạn sục sôi,
Thầm khấn khứa qua bờ môi mím chặt:
- Hôm nay mày nhắm mắt,
Biết đâu tao cũng bỏ xác đất này.
Nhưng nếu Trời cho thoát khỏi nơi đây,
Tao sẽ ráng mang mày về quê cũ.
Đường nghĩa địa, dáng người đi ủ rũ,
Bóng sầu dài theo bước khổ nhấp nhô.
Nắng ngại ngần, chẳng nỡ vội làm khô
Giọt lệ máu trên nấm mồ mới đắp.
Cali, Mùa Quốc Hận 4/2009
No comments:
Post a Comment