Saturday, April 11, 2009

Nắng Provence

Dạo:
Nắng vàng, hoa tím, trời xanh,
Ngậm ngùi lặng vẽ bức tranh không màu.

Nắng Provence

(Để nhớ lại những ngày hè êm ả ở chòi vịt
Nam Chi, miền Provence nắng ấm với những
cánh đồng hoa Lavande tím ngút ngàn).

Chiều lơ lửng, nắng ghì chân gió rối,
Cây cuối đường hờn giỗi tháng ngày quên.
Mây mong manh phơn phớt dấu bình yên,
Theo bóng đổ chảy mềm trên lối hạ.

Nắng dợn sóng, dập dềnh như biển cả,
Trời xa dần, vất vả bước sầu qua.
Bụi lang thang quen kiếp sống không nhà,
Theo bướm lẻ la cà quanh cỏ dại.


Đường thiên lý, xe đưa người chậm rãi,
Hướng dương già ngần ngại đứng quay lưng.
Chim vấp váp ngập ngừng,
Câu thương nhớ nửa chừng không kịp tắt.

Mắt trơn trượt trên đồng hoa tím ngắt,
Nhạc dây dưa réo rắt tiễn đưa ngày.
Mùi Lavande thơm thấm đậm màu mây,
Hương đất khách quắt quay hồn cố thổ.

Cột cây số lầm lì như bia mộ,
Gợi nhớ về con quốc lộ ngày xưa,
Chuyến xe đò có mẹ tiễn, em đưa,
Trời tạnh ráo, nhưng mưa rơi lầy áo.

Non nước lạ, lữ khách già lơ láo,
Ngu ngơ tìm giông bão giữa trời xanh.
Chim rỉa nắng trên cành,
Say cảnh lạ, người tập tành mất ngủ.

Vạt nắng chiều héo rũ,
Gót chân buồn qua phố cũ đơn côi.
Căn gác trọ lưng đồi,
Thao thức đợi đôi mảnh đời lang bạt.

Con vịt nhỏ nép mình bên Bồ tát,
Lá thông khô rải rác khắp sân nhà.
Trong nắng quái nhạt nhòa,
Người và đá cùng xót xa lạc lõng.

Kiếp phù sinh bé bỏng,
Đời người như chiếc bóng qua song.
Tuổi trời cho vừa nhẹ bước long đong,
Đã vội vã về trong lòng đất lạnh.

Lung linh bào ảnh,
Biết tìm đâu lại cánh bướm ngày qua.
Dẫu mai sau có trở gót thăm nhà,
Chỉ man mác phôi pha màu tuế nguyệt.

Hai khung trời khác biệt,
Ngậm ngùi câu chim Việt cành Nam.
Bao cánh nhạn xa đàn,
Mấy kẻ trút hơi tàn nơi cố quận.

Thân lữ khách bên góc trời lận đận,
Vẫn gửi hồn vạn dặm đến quê xưa,
Để cố nhìn lại mái tóc dầm mưa,
Trên lối nhỏ đón đưa ngày tháng đó.

Cửa quá khứ dù muôn đời bỏ ngỏ,
Bóng ngày xanh biết có chịu về không.
Con đò xưa đã giã biệt dòng sông,
Theo giông gió một đời không trở lại.

Đường dĩ vãng, đớn đau tìm hiện tại,
Giọt buồn nào còn đọng mãi trăm năm.
Chiều Provence, mộng ước vẫn xa xăm,
Con nắng mượn nhọc nhằn trong mắt cạn.
Cali, 4/2009

No comments:

Post a Comment