Ra Đi
(Đôi dòng tiễn đưa Trần Đại Nghĩa
qua bên bờ vĩnh cửu.
Nguyện cầu cho linh hồn Nghĩa
sớm về an nghỉ cõi trường sinh.)
Cuối cùng đành tiễn Nghĩa ra đi,
Dẫu cố tình quên chữ biệt ly.
Lòng biết trước sau gì cũng thế,
Mắt sao vẫn rướm lệ phân kỳ.
Cuồn cuộn mây buồn tỏa bến mê,
Âm dương đà cách trở hai quê.
Thiên đường biết có bằng nhân thế,
Sao nỡ nhanh chân rảo bước về.
Não nề ngày tháng bệnh hư hao,
Thoắt đã xôn xao phút đoạn bào.
Vĩnh cửu lối vào, đêm quạnh quẽ,
Năm mươi năm lẻ, một vì sao.
Ngọt ngào giây phút cạnh người thân,
Đánh đổi bằng đau đớn vạn phần.
Thấp thỏm bao lần mong phép lạ,
Chập chùng sóng cả, ánh phù vân.
Âm cảnh bâng khuâng bước độc hành,
Con đường thiên cổ chợt mông mênh.
Phu thê nghĩa nặng, mình trăn trở,
Phụ tử tình thâm, nợ cũng đành.
Cây xanh đầu ngõ đứng chơ vơ,
Ngơ ngác thương ai sớm tách bờ.
Tổ ấm vật vờ không tiếng nhạc,
Tắt rồi giọng hát những ngày mơ.
Đà Lạt, trường xưa: giấc mộng thôi,
Thân nay đã trót táng quê người.
Ngày về biết mấy ai còn sống,
Để ngắm sương đùa bóng nguyệt rơi.
Nghĩa ơi, hoài nhớ chuyến thăm nhau,
Lật đật hàn huyên được mấy câu.
Tri ngộ, chỉ lần đầu gặp gỡ,
Mà tình thân ngỡ đã từ lâu.
Từ đó tin dồn dập đến mau,
Trầm kha căn bệnh sớm đào sâu.
Nhớ nhau chỉ ít dòng thăm hỏi,
Cùng tiếng AVE (*) phút nguyện cầu.
Phép mầu chẳng đến, hỡi Trời ơi,
Nghĩa vội xuôi tay bỏ cuộc đời.
Biết nói chi thay lời vĩnh biệt,
Nghẹn ngào thương tiếc biết sao nguôi.
Chốn ấy, người đi đã thảnh thơi,
Nơi này, kẻ ở đếm sầu rơi.
Nghĩa ơi, hãy nhớ khu vườn cũ,
Có một cành hoa rũ biếng cười.
Vĩnh biệt Nghĩa.
Chia buồn cùng Hoa và các cháu.
Cali, 3/2009
No comments:
Post a Comment