Thursday, September 11, 2008

Thành Phố Một Lần Qua

Dạo:

Bừng con mắt đỏ xót xa,
Quê người dễ đến, quê ta khó về.

Thành Phố Một Lần Qua

(Tặng anh Claude và Vi-Khải-Đức để nhớ lại những ngày cùng lang thang ở Venise)

Thành phố cổ, đá xanh thay màu lá,
Khách qua đường nhiều hơn cả cư dân.
Lối đưa chân, hơi sóng thở thật gần,
Quán đẫy giấc, bần thần chưa muốn dậy.

Venise chiều tháng bảy,
Trời nóng bấy thịt xương.
Dăm ánh mắt tha phương,
Lơ láo tìm đường trong nắng hạ.

Chợt mây ùn hối hả,
Mưa xối xả tuôn rơi.
Chớp xé nát khung trời,
Tả tơi lòng phố chợ.

Rồi bồng bột như tính người bản xứ,
Cơn giông chiều lại giận dữ ra đi,
Phút chốc đám mây chì,
Vụt tan biến, chẳng còn chi dấu vết.

Phố xá lại bừng lên từ cõi chết,
Hàng rong bày la liệt vướng chân đi.
Kẻ bán rao, mắt trắng mặt đen sì,
Níu du khách, cố nằn nì thêm bớt.

Sau cơn bão rớt,
Người lũ lượt chen nhau,
Lố nhố tóc trăm màu,
Bập bềnh lao xao tất tả.


Khách qua lại, mặt lạnh lùng xa lạ,
Có khác gì những tượng đá trên cao,
Mắt nhìn nhau, mà lòng chẳng thấy nhau,
Câu chào hỏi nhạt hơn màu nước lã.

Mồ hôi vã trên con đường khảm đá,
Nơi gót người thiên cổ đã đi qua.
Những đền đài, những cung điện nguy nga,
Còn lãng đãng bóng hồn ma tạm trú.

Đêm trùm lên phố cũ,
Người trốn ngủ lang thang,
San Marco, nhạc khuya trổi rộn ràng,
Chân rảnh rỗi dọc ngang tìm cảnh lạ.

Chênh vênh cầu đá,
Ánh điện vàng lả tả như bông,
Đêm thăm thẳm mênh mông,
Buồn chợt không chợt có.

Đò ngoạn cảnh nhẹ nhàng như bóng cỏ,
Bờ kinh dài, nhịp sóng gõ miên man.
Nước chạnh lòng thiếu vắng tiếng hò khoan,
Trườn lặng lẽ giữa hai hàng đá chết.

Con hẻm tối, bước quay về mỏi mệt,
Gót chân mòn lê lết giữa đêm đen,
Suốt ngày đi, chẳng gặp một người quen,
Dù chăm chú, mắt láo liên tìm kiếm.

Phòng trọ vắng, sầu rơi không giấu giếm,
Đời lưu vong vốn khan hiếm niềm vui.
Dĩ vãng xưa, năm tháng dẫu chôn vùi,
Trên đất lạ vẫn ngậm ngùi cố thổ.

Lũ sóng nhỏ nhì nhằng bên cửa sổ,
Vách tường câm lỗ chỗ vệt rêu xanh,
Mảnh vườn con, rải rác ít cây cành,
Nằm nhăn nhúm như một manh chiếu rách.

Thành phố đã quen dần từng ngõ ngách,
Nhưng sao còn nghe xa cách chia phôi,
Dù bao phen ngắm cảnh dạ bồi hồi,
Trăng sao đó khác gì nơi cố quận.

Rồi mai mốt khi giã từ thị trấn,
Biết lòng mình sẽ vương vấn vấn vương,
Sẽ nhớ thương từng phiến đá trên đường,
Như thương nhớ vùng quê hương đã mất.

Quê hương đó, chốn ngục tù lây lất,
Lối quay về khóa chặt, lá khô rơi.
Xưa ra đi là biết cả một đời,
Sẽ mãi mãi cánh chim trời mất tổ.

Cali, 9/2008

No comments:

Post a Comment