Thursday, December 11, 2008

Quên

Dạo:
Nghẹn ngào nuốt giọt lệ rơi,
Mới hay nước mắt muôn đời chảy xuôi.

Quên

Chiều mắc cạn, hoàng hôn giòn như rán,
Manh nắng vàng nứt rạn nán bên hiên.
Người già ngồi, mắt đờ đẫn lặng yên,
Nghe ngày tháng dạy quên từng giây phút.



Con đường ngang hun hút,
Bóng chim quen côi cút cuối trời.
Hồn một mình vạ vật nẻo ra khơi,
Cố nhặt nhạnh những vụn đời hư thực.

Hương dĩ vãng nhạt dần trong tâm thức,
Chuỗi ngày tàn cũng đứt đoạn thê lương.
Trời quá khứ mù sương,
Sỏi đá cũ trơ xương nằm rải rác.

Hạ ngắn, thu dài, đông khắc bạc,
Tuổi xa trời phờ phạc ngóng thiều quang.
Thời gian trôi lặng lẽ đến phũ phàng,
Ký ức lụn trên xác nhang gầy guộc.

Người câm nín, mắt lên màu khói thuốc,
Lãng quên dần những quen thuộc chung quanh.
Xác thân khô như lá sắp xa cành,
Gượng bám chút an lành trong dĩ vãng.

Hình ảnh của đứa con còn phiêu lãng,
Vẫn luôn về lảng vảng giữa cơn mơ,
Vẫn mênh mang như bóng tối đợi chờ,
Vẫn dai dẳng lượn lờ trên đỉnh nhớ.

Thầm sống lại từng tiếng cười tiếng thở,
Những vui buồn của một thuở xa xưa,
Thuở gia đình luôn dãi nắng dầm mưa,
Lừa cơn đói sáng trưa qua chiều tối.

Rồi khôn lớn, con hành trang tách lối,
Theo dòng đời trôi nổi đến phương xa.
Dù đôi khi muốn trở gót thăm nhà,
Cũng đành khất vì đa đoan công việc.

Lòng con, cha biết,
Nên dù con biền biệt không về,
Dù tháng ngày cha còm cõi tái tê,
Cha vẫn hiểu và không hề trách giận.

Trước khi phải cúi đầu theo số phận,
Cha mong con một bận trở về đây,
Để cha con có được lúc sum vầy,
Vui chốc lát, rồi chia tay mãi mãi.

Qua ánh mắt người nhìn cha ái ngại,
Cha biết mình khó nán lại được lâu.
Nhưng con ơi, nếu chẳng có lần sau,
Đừng vì thế mà buồn đau day dứt.

*****

Ngày tiếp nối, ánh mắt dần chậm lụt,
Chỉ bừng lên vài giây phút hiếm hoi.
Rồi đốm lửa nhỏ nhoi,
Cũng héo hắt theo còi đêm lịm tắt.

Mùa đông đến, gió chiều se nét mặt,
Người con xa nay tất bật quay về.
Lặng nhìn cha, lòng đau đớn tái tê,
Cha sống đấy mà khác chi cây cỏ.

Xác thân còn đó,
Hồn người đã bỏ ra đi.
Nhưng mông lung trong đáy mắt phẳng lì,
Hình như vẫn có chút gì trăn trở.

Xưa cha mòn mỏi nhớ,
Con dở bước đường xa.
Nay con nhớ tìm cha,
Cha đà quên tất cả.

Khuôn mặt cũ giờ trơ như gỗ đá,
Đôi mắt xưa cũng lạ lẫm không hồn.
Nhìn cha già lây lất kiếp hoàng hôn,
Dòng lệ hối vụt trào tuôn như suối.

Nhè nhẹ nuốt cơn đau còn nóng hổi,
Lòng ăn năn tiếc nuối đến ngẩn ngơ.
Chợt nhận ra, trong một thoáng thẫn thờ,
Nước mắt vẫn chẳng bao giờ chảy ngược.

Cali, 12/2008

No comments:

Post a Comment