Dạo:
Môi khan nhấp ngọn gió tàn,
Buồn treo đầu khói tiếng than một đời.
Đêm dát mỏng, cuộn tròn tia mắt khổ,
Năm mươi năm, đời mấy độ xoay vòng,
Phố phường quen, người cũ biết còn không,
Dấu ly biệt đã lắng lòng sông đỏ.
Ngày xưa đó, tóc hồng pha sắc cỏ,
Theo bướm chiều đuổi gió lạc vườn hoa,
Trống tan trường thôi thúc nhịp đường xa,
Đôi guốc gỗ la cà tung bụi nắng.
Cuộc chiến vừa mới lắng,
Bước hồi cư, con phố vắng điêu tàn.
Tuổi học trò nghèo lếch thếch lang thang,
Đã tập tễnh đón đưa nàng sớm tối.
Lẽo đẽo về chung lối,
Nào dám nói một câu.
Khe khẽ liếc nhìn nhau,
Dây tơ sầu trơn trượt.
Ngày chia đôi đất nước,
Anh ngập ngừng chậm bước trước nhà em.
Hương chia ly nhè nhẹ thấm qua rèm,
Câu tiếc nuối trễ tràng nhen nhúm lửa.
Gió lùa qua song cửa,
Lời than thở tiễn đưa.
Thương nhớ chợt dư thừa,
Vành môi chưa khép chặt.
Anh thất thểu một mình xa đất Bắc,
Theo đoàn người lên tàu sắt xuôi Nam,
Tự nhủ chỉ vài năm,
Sẽ ngược lối về thăm cô gái nhỏ.
Nhưng vận nước cuốn theo dòng thác đổ,
Anh hai lần khốn khổ bỏ quê hương,
Áo còng lưng, tóc dày dạn tang thương,
Chân quẩn lối đoạn trường trên đất lạ.
Những bè bạn thời ươm hoa trổ lá,
Đứa tật nguyền, đứa xác rã từ lâu,
Đứa mang thân tù tội chốn rừng sâu,
Đứa may mắn xuống tàu qua xứ khác.
Trăm số kiếp, trăm nẻo đường luân lạc,
Cùng chung phần tan tác mất quê hương,
Đứa vất vưởng tha phương,
Đứa lận đận trên phố phường trở mặt.
Nơi đất khách, anh lau mòn khoé mắt,
Chốn quê nhà, em giặt trắng thời gian.
Mênh mang nỗi nhớ ngút ngàn,
Chăn gối trũng ngóng canh tàn vò võ.
Đêm xuống thấp, ngỡ ngàng nghe tiếng gió,
Chợt nhớ về ngày tháng cũ xót xa,
Nhớ bước ai đi nhút nhát hiền hòa,
Nhớ ánh mắt lịm sau tà áo trắng.
Em nơi đó, biết còn ngồi đong nắng,
Như những chiều ôm phố vắng đợi anh,
Tóc chảy dài quyện lời hát mong manh,
Môi trinh nữ giòn xanh mùi giấy mực.
Trăng nơi đó, canh khuya còn day dứt,
Xót xa người côi cút phút chia tay,
Lối đi về, khói thuốc lẻ bay bay,
Sương xoá vội những vết giày đơn độc.
Ở nơi đó, ai kia còn trằn trọc,
Suốt đêm dài nghe lá khóc bơ vơ.
Và còn ai, nhìn bướm hạ nhởn nhơ,
Ngơ ngẩn dệt ít vần thơ mộng mị.
Than cháy vụn, chút tình son âm ỉ,
Còn gì sau nửa thế kỷ xa nhau.
Lớp da mồi hằn đậm nét buồn đau,
Tim cằn cỗi đã lờn câu oan nghiệt.
Bóng tối vẫn xua người đi biền biệt,
Cây âm thầm gọi lá chết ngày qua.
Bụi hoa khô nán đợi cánh chim già,
Bên nấm mộ xa nhà đà xanh cỏ.
Mờ trong lòng mắt đỏ,
Hình bóng nhỏ xa xôi.
Ký ức hững hờ trôi,
Qua bờ môi lạnh ngắt.
Chàng trai đất Bắc,
Đêm một mình quay quắt dỗ cơn say,
Gửi lòng về theo từng cánh sao bay,
Dù biết chẳng đến được tay nguời ấy.
Cali 7/2005
No comments:
Post a Comment