Tuesday, August 9, 2005

Hạt Bụi

Dạo:

Ai xui nước mắt đăng trình,
Để cho hạt bụi lênh đênh cuối trời.

Hạt Bụi

Hạt bụi lông bông,
Ửng hồng trong nắng.
Hương chiều đăng đắng,
Nằng nặng mây trôi.

Người đứng đó đơn côi,
Sầu sôi loang đá lạnh,
Cơn mơ vừa nhú cánh,
Đã bất hạnh phai màu.


Cây gắng đợi mùa sau,
Bên rừng lau xa lạ,
Hơi tàn neo cuống lá,
Chờ nắng hạ bên sông.

Dòng nước khổ long đong,
Lượn vòng quanh xóm cổ.
Cỏ vàng chen nóc mộ,
Lỗ chỗ bóng ngày qua.

Chuông khuất nẻo đường xa,
Ngân nga lời cứu độ.
Gió chợt gào, sóng vỗ,
Đổ vỡ giấc bình yên.

Hạt bụi oan khiên,
Ngả nghiêng đầu gió,
Bay lạc vào mắt đỏ,
Dòng lệ nhỏ xa người.

Giọt nước vô tình rơi,
Cuốn trôi theo hạt bụi,
Trên xác lá vàng trơ trụi:
Ba mảnh đời chợt gần gụi xót xa.

Cơn gió tạt ngang qua,
Là đà mang cánh lá,
Vào lòng sông buốt giá,
Hối hả bước đăng trình.

Sóng nước dập dềnh,
Bồng bềnh khói bến,
Chiếc bè con định mệnh,
Âm thầm tấp tểnh ra khơi.

Rồi từ đó, bao cảnh đời tiếp nối,
Gót lữ hành trong đêm tối lạnh căm.
Chập chùng chớp bủa mây giăng,
Ký ức mỏng đã mờ trăng cố quận.

Tháng ngày lận đận,
Chiếc lá vàng an phận đáy biển sâu,
Lệ lên đường cũng tan rã từ lâu,
Bỏ hạt bụi trên lối sầu dai dẳng.

Chốn quê cũ, người đã thành xương trắng,
Cây khô cằn chết đợi nắng ngày xưa.
Cỏ úa vàng trên mộ vẫn lưa thưa,
Sông lặng lẽ đón đưa đò bến khác.

Biển đời luân lạc,
Hạt bụi già xơ xác tả tơi,
Biết tìm đâu được giây phút thảnh thơi,
Để tưởng nhớ lại khung trời tuổi nhỏ.

Dập dồn sóng gió,
Mịt mù bến đỗ năm nao.
Đã xa rồi chiều lá úa xanh xao,
Và ánh nắng nghẹn ngào pha bóng tối.

Gió vẫn thổi, đêm cuối đời mòn mỏi,
Hạt bụi buồn trôi nổi giữa trùng dương,
Nhìn sao khuya về chết đuối trong sương,
Mà chua xót nhớ thương màu lệ cũ.

Cali 8/2005

Lời bàn vô vị của Phi Dã Thiền Sư:

Một hạt bụi, một bóng người cô độc, một chiếc lá cây khô và một dòng sông: những cảnh đời thong dong riêng biệt, tưởng chừng chẳng bao giờ gặp gỡ. Nhưng gió đã nổi lên, và đất trời xa cách: bụi bay vào mắt người làm giọt nước mắt rơi trên chiếc lá. Chiếc lá khô, cõng theo hạt bụi và giọt lệ, lại rơi xuống dòng sông và trôi ra biển. Từ đó, hạt bụi nhỏ bắt đầu cuộc hành trình bi thảm của mình vào cõi mênh mông vô định.

Thời gian qua, lá chìm sâu đáy biển, giọt lệ cũng đã tan biến vào hư không, bỏ lại hạt bụi nhỏ một mình nổi trôi trên biển cả.

Than ôi, ngọn gió oan nghiệt kia là tình cờ hay định mệnh? Và phải chăng cuộc hành trình nào của kiếp người cũng bắt đầu trong nước mắt?

Hỡi ơi, lão tăng còn biết nói gì đây!

No comments:

Post a Comment