Dạo:
Xuân kia chết tự bao giờ,
Sao lòng vẫn đợi vẫn chờ, lòng ơi!
Mùa Xuân Chết
(Kính tặng những mái tóc bạc lang thang ở phố Bolsa trong những chiều cuối năm)
Nắng đào lem luốc bụi,
Bóng cô hồn cặm cụi lối âm ti.
Ngày lủi thủi ra đi,
Thương xá lạnh, lầm lì ba xác chết.
Đại lô. Bolsa, chiều ba mươi Tết,
Vạn cân sầu, ai khuân hết về đây.
Người lính già lần lữa ngại chia tay,
Mắt hấp háy, loay hoay nhìn quanh quất.
Tiệm đóng sớm, người đua nhau lật đật,
Kẻ lên chùa, níu áo Phật dây dưa,
Kẻ nhanh chân về sửa soạn Giao thừa,
Kẻ quay quắt như mưa sa lầm bến.
Đêm xanh xao ập đến,
Phố thưa người, ánh điện ướt thê lương,
Dăm quán ăn còn nặng nợ phố phường,
Dang tay đón kẻ dặm trường xuôi ngược.
Khuôn ngực lép phập phồng theo nhịp bước,
Cố về nhà cho kịp trước nửa đêm,
Gót chân êm, bóng tối khỏa thật mềm,
Hương dĩ vãng bập bềnh trên môi đắng.
Chốn tạm trú, bao năm đời phẳng lặng,
Nhưng tận cùng trong sâu thẳm âm u,
Vẫn dạt dào tiếng hát mẹ hiền ru,
Vẫn lãng đãng bóng sương mù quê cũ.
Bao thương nhớ tưởng chừng đà im ngủ,
Theo năm tàn, líu ríu rủ nhau qua.
Nỗi đau xưa cũng ngỡ đã phai nhòa,
Tết đến lại vỡ oà như thác đổ.
Đêm chiến tuyến, mưa rền trên báng gỗ,
Giữa rừng sâu, lặng thương nhớ mẹ già.
Thêm một năm con đón Tết đường xa,
Thêm một bận mẹ quê nhà mòn mỏi.
Rồi đất nước lọt vào tay lang sói,
Kiếp lao tù, dù chẳng tội tình chi.
Ngày theo ngày tiếp nối, đến lại đi,
Trong xiềng xích biết có gì là Tết.
Khi đại hạn mười mấy năm đã hết,
Tấm thân tàn lê lết trở về quê.
Mắt sững sờ, lòng ân hận tái tê,
Nhìn mộ mẹ xác xơ kề mộ bố.
Sau một cuộc hành trình đầy gian khổ,
Thân bọt bèo may đến chỗ dung thân.
Hai mươi năm sống đắp đổi xoay vần,
Chưa có dịp vui Xuân cùng thiên hạ.
Đồng cảnh ngộ, bạn bè đều vất vả,
Đứa tật nguyền, đứa vội vã ra đi.
Nghĩa địa buồn, nghèn nghẹn tiếng chia ly,
Ước nguyện cũ đành ghi sâu đáy huyệt.
Theo năm tháng, lòng người dần thấm mệt,
Bao kẻ xưa thề chết ở biển Đông,
Nay trót quên đi thảm cảnh đau lòng,
Manh áo gấm rực hồng câu quý hiển.
Dòng suối lệ tuôn trào đêm vượt biển,
Đã khô cằn theo những chuyến vinh quy,
Chân rong chơi, miệng tỏa ánh từ bi,
Bên con trẻ trơ xương vì đói rét.
Trên đất mẹ, giờ đã sang ngày Tết,
Từng nhóm người đang yến tiệc mừng nhau.
Những xa hoa, lẫn cung cách sang giàu,
Trông nhạt nhẽo như màu son phấn giả.
Dân thấp cổ, thân gầy còm tơi tả,
Gượng sống còn mặc đày đọa đau thương,
Bao nhiêu năm vẫn cầu thực tha phương
Trên mảnh đất quê hương đầy tủi nhục.
Tìm đâu ra hạnh phúc,
Giữa địa ngục tối om.
Mùa Xuân đã không còn,
Khi Sài gòn thất thủ.
Căn phố trọ, ngọn đèn con trốn ngủ,
Người lính già ủ rũ ngước nhìn đêm,
Giọt sương khuya côi cút đỗ bên thềm,
Như giọt lệ xưa thấm mềm mắt mẹ.
Khói thuốc quyện tiếng thở dài lặng lẽ,
Phút Giao thừa quạnh quẽ lướt qua sân.
Con tim đau bỗng cảm thấy thật gần,
Xác cóng lạnh của mùa Xuân đã chết.
Cali, cuối năm Đinh Hợi
1/2008
No comments:
Post a Comment