Dẫn:
Ngày xửa ngày xưa, trên Tiên giới có một con chim cánh vàng, tháng ngày thong dong tự tại . Bỗng một hôm, chim nhìn xuống trần gian, và chợt thấy thương đời, thương loài người, thương... ai đó đang cô độc đứng khóc bên hồ . Và chim đã động lòng trần, từ bỏ cõi Tiên để biến thành người trần thế, đôi tay gầy thay thế đôi cánh vàng xưa, hy vọng được ôm đời, ôm loài người và ôm ai đó trong vòng tay.
Nhưng . . .
Một Vòng Tay
Mây rách rưới cuộn sao khuya mềm oặt,
Đêm bơ vơ, quay quắt bóng chim bằng,
Đôi cánh vàng uể oải gác sừng trăng,
Tiên giới lạnh, mắt sầu căng trống rỗng.
Chim cúi xuống cõi trần gian trải rộng,
Nhìn cuộc đời treo đầu sóng nhấp nhô,
Nhìn dòng người theo mệnh số đẩy xô,
Nhìn chiếc bóng bên hồ gom lá đổ.
Chim thương đời khốn khổ,
Thương kiếp người giông gió nổi trôi,
Thương ai kia lặng lẽ khóc đơn côi,
Nên nhắm mắt lìa cõi Trời hiu quạnh .
Rồi từ đó, đường thế trần khấp khểnh,
Đôi tay gầy thay đôi cánh vàng xưa,
Nắng sớm giục mưa trưa,
Chân chai gót, hồn chưa quen sầu lá .
Vòng tay dại muốn ôm ghì tất cả,
Ôm phong ba, ôm băng giá cuộc đời,
Ôm đổi thay, ôm trắc trở kiếp người,
Ôm giọt lệ ai rơi ngày tháng biếc.
Vì chỉ có một vòng tay đơn chiếc,
Tôi xót xa, luyến tiếc bỏ cuộc đời,
Bỏ loài người mặc bão tố trùng khơi,
Để trao trọn cho người em gái nhỏ.
Bướm vàng, bông giấy đỏ,
Sương buốt gõ đường đêm,
Tay khói quyện thân mềm,
Lời êm như cánh én.
Hương tình vừa mới bén,
Hò hẹn bỗng dần thưa,
Gót phiền muộn đón đưa,
Sớm chực chờ quên lối .
Đường thu chưa kịp tối,
Em đã vội qua cầu,
Mắt long lanh, rực rỡ ánh đèn mầu,
Bỏ tôi lại giữa cơn đau lồng lộng.
Tôi ngơ ngác, vòng tay thừa, trống rỗng,
Nẻo không người, lạc lõng bóng ma đi,
Phố phường quen vờ đổi giọng từ bi,
Con trăng cũ lầm lì soi ngõ chết.
Mây hấp tấp, bầy sao khuya giã biệt,
Đêm nghẹn ngào xua nuối tiếc vu vơ .
Giấc mơ tan pha ánh mắt đục lờ,
Vòng tay mỏi khép hờ quanh gối lẻ.
Cali, 10/2006
No comments:
Post a Comment