Sunday, September 10, 2006

La Pluie

Dạo:

Giọt mưa xưa đã trở về,
Bóng người năm cũ còn mê chốn nào.

La Pluie

Quand le dur soleil effaça
De nos pas l'empreinte fanée,
Tracée sur l'herbe desséchée,
Tu me consolas: Il pleuvra!

Quand le rayon du jour dissipa
Les fines gouttes de rosée
Nourrissant la fleur assoiffée,
Tu me chuchotas: Il pleuvra!

Quand le vent sans-coeur chassa
Loin de nous le mince nuage
Dont l'ombre abrita ton visage,
Tu me murmuras: Il pleuvra!


Mais hélas, quand la pluie timide
Est venue, retraçant nos pas,
Moi seul, j'étais là, triste et las,
Berçant l'ennui dans l'âme aride.

Tu es depuis longtemps partie;
Avec toi s'enfuit le bonheur,
S'éteignit la faible lueur
D'une mémoire à jamais tarie.

Ta douce voix a disparu,
Je l'ai en vain partout cherchée.
Seule une cigale égarée
Déplora son éden perdu.

La pluie s'épuisa, tout s'est tu.
La lune, encor blême et mouillée,
Du sein de sa sombre nuée,
Tendrement me dit: Il a plu!

Cali, 9/2006


Rồi Mưa Sẽ Rơi

Khi lửa trời thiêu rụi
Dấu vết lối chân người
Trên xác cỏ tả tơi,
Em nhìn tôi an ủi :

Anh, rồi mưa sẽ rơi!
Khi nắng hè thô bạo
Làm ráo hạt sương trời
Nuôi sống cánh hoa côi,

Kề tai tôi em bảo:
Anh, rồi mưa sẽ rơi!
Khi vô tình gió thổi,
Xua đuổi áng mây trôi

Xa ánh mắt bờ môi,
Em bồi hồi khẽ nói:
Anh, rồi mưa sẽ rơi!
Nhưng khi hạt mưa trời,

Về theo dấu chân lơi,
Chỉ mình tôi đứng lặng,
Cay đắng nhớ thương người.
Em biền biệt phương trời,

Hạnh phúc cũng rong chơi.
Lòng tôi nghe tắt lịm,
Chút hoài niệm xa vời.
Năm tháng lướt qua đời,

Bóng em vẫn mù khơi.
Con ve ngồi khóc nhớ,
Mộng ước lỡ một thời.
Cơn mưa rời vụt tắt,

Đêm héo hắt không lời.
Yếu ớt dựa mây trời,
Trăng ngậm ngùi khẽ nhắc:
Người ơi, mưa đã rơi.

Cali, 9/2006

No comments:

Post a Comment