Dạo:
Đếm tình trên ngón tay tê,
Một phen chìm nổi, tình về lối không.
Lối Tình Không
Một ánh mắt bâng quơ,
Con tim chợt sững sờ,
Cổng trời mơ rộng mở,
Người bỡ ngỡ ngu ngơ.
Từ đó bước chia hai,
Sương khuya đọng dấu hài,
Tay vun dài ánh nến,
Lòng đứng bến chờ ai.
Tàn giấc ngủ phong ba,
Côn trùng khản tiếng ca,
Xót xa gà gáy sáng,
Thấp thoáng dáng ngày qua.
Bốn mùa đá trổ bông,
Nắng dại chết bờ sông,
Tóc rối lồng hương cỏ,
Chân mê tỏ lối hồng.
Năm tháng nghẽn xoay vòng,
Đáy hồ lạnh xác rong,
Cây thông còng gọi sóng,
Đường ảo mộng long đong.
Sáu khắc nặng nề trôi,
Giỗi hờn quặn tím môi,
Trăng bồi hồi lẩn tránh,
Con nước lánh về xuôi.
Dăm bảy giọt tràn mi,
Ngượng ngùng rải lối đi,
Chuông từ bi bối rối,
Thầm thúc hối chia ly.
Tám nẻo biết về đâu,
Mây đan nhặt lưới sầu,
Sao Ngâu hờ hững tắt,
Mưa khóa chặt lời đau.
Lá chín rục lìa cây,
Ngỡ ngàng chuyện đổi thay,
Ly cay trào nhựa đắng,
Mắt trắng ngạo hồn say.
Đã quá mấy mươi đông,
Tro than mượn giấc nồng,
Cơn giông lòng tạm lắng,
Quạnh vắng lối tình không.
Cali, 7/2007
Lời than của Phi Dã Thiền Sư :
Phải chăng cuộc tình nào cũng bắt đầu bằng số một và kết thúc bằng chữ không? Hỡi ơi, chúng sinh mịt mờ điên đảo! Gã họ Trần đáng lãnh 30 gậy.
Lời phụ họa của Thiền Sư Không Mật:
Thị giả, đưa gậy cho lão tăng!
No comments:
Post a Comment