Sunday, May 8, 2005

Lá Me Non

Dạo:
Đường Sài Gòn,
Cun cút lá me non.
Vết son giòn mếu máo,
Nặng bờ áo long đong.


Lá Me Non

Mắt nhòa gợn lá me non,
Bước sầu giũ nắng, héo hon lối tìm.
Nghẹn ngào nuốt dấu chân chim,
Tro lền ngõ vắng, khói chìm chốn xưa.



Sài Gòn khóc nắng hờn mưa,
Con đường đổi lốt lọc lừa gót đêm.
Ba mươi năm đá chưa mềm,
Cội me cằn cỗi lấm lem dập vùi.
Câu ca dao tím sụt sùi,
Đàn cong dây đứt bùi ngùi đợi sương.
Hai tay bít lối đoạn trường,
Môi thoa lời cũ, rượu chương vóc còm.



Ngày tháng lá me non,
Vụng về om tuổi vạc,
Tóc theo đời sớm bạc,
Chân đói lạc đường quen.

Tay nhón hạt lệ đen,
Lăn mềm trên đĩa cạn,
Con tim khờ rao bán,
Từng vết đạn ngày xưa.

Hồn cố dập cơn mưa,
Trên thân dừa trốc gốc,
Con sâu già nín khóc,
Nằm chóc ngóc chờ trăng.



Thấp thoáng giữa cung Hằng,
Tình loăng quăng múa rối.
Lời thề nguyền gian dối,
Dồn đọng lối mây đi.

Dòng sông nhỏ chia ly,
Đã lầm lì đổi khúc.
Bụi trầu vin gỗ mục,
Nhẫn nhục đợi mùa cau.

Sài Gòn mắt nhìn nhau,
Trơ một màu trắng dã.
Gót chân trần xa lạ,
Đường vất vả thay tên.


Song thưa giấc nhỏ ưu phiền,
Giường đơn lưng mỏi đợi mềm gối chăn.
Vang vang lời gió ăn năn,
Mong manh sắc ngọc, nhọc nhằn phù vân.
Vô tình xé rách tiền thân,
Mới hay kiếp trước dừng chân chốn này.
Sân trường guốc thẹn bàn tay,
Ngõ về vạt áo lung lay bóng cầu.
Xanh xao vết đá dãi dầu,
Rong rêu trổ vuốt, cày sâu lối mòn.
Bao năm vĩnh biệt Sài Gòn,
Thèm nghe màu lá me non thầm thì.
Từ khi bỏ phố ra đi,
Lòng như giữ mãi chút gì vỡ tan.
Mênh mang khói lạnh ngút ngàn,
Nào ai đếm được quan san mấy tầng.
Cali, 5/2005


Lời bàn ngang của Phi Dã Thiền Sư:

Ối dào, cái gã họ Trần lại lẩm cẩm. Ba mươi năm, xác đã già, tim đã lão, đường thay tên, người đổi dạ ... Lá me non ở đâu mà tìm?
Đừng ai nói gì cả. Cứ để mặc cho gã tìm đến hết kiếp xem có gặp được chiếc lá me non nào không. Cứ để mặc cho gã làm con sâu già nằm chờ trăng lên trên thân dừa trốc gốc.
Lão tăng nói gì vậy? Ôi, tội nghiệt!

No comments:

Post a Comment