(Mượn lời Phong-Nhã
tiễn đưa người bạn chí thân)
Định hỡi Định, đứng nhìn mày mất,
Tao bàng hoàng quay quắt đớn đau,
Bao năm trời thân thiết bên nhau,
Đời phút chốc bỗng chìm sâu lối rẽ.
Đại Học Xá, những tháng ngày son trẻ,
Hai đứa chung trường, chia sẻ buồn vui.
Đời sinh viên cay đắng lẫn ngọt bùi,
Mình thanh thản cố vùi đầu ăn học.
Non sông tang tóc,
Người người lăn lóc bỏ quê hương.
Nhớ đến nhau, đành chỉ nén buồn thương,
Lòng thầm nghĩ đã trùng dương cách trở.
Nhưng trời xanh không nỡ,
Để người mãi khổ phân ly,
Tao và mày tái ngộ tại Cali,
Niềm hạnh phúc nào có gì sánh được.
Rồi tảo tần xuôi ngược,
Lạ người, lạ nước, lắm gian truân.
Có thăm nhau, cũng chỉ được ít lần,
Dù lòng vẫn luôn âm thầm nghĩ đến.
Nhớ lần cuối lên nhà mày trò chuyện,
Có ngờ đâu là buổi hẹn cuối cùng.
Để giờ đây, nhìn mày lúc lâm chung,
Càng chua xót phút nghìn trùng cách biệt.
Định ơi, mày có biết,
Bao nhiêu người đang thương tiếc mày đây,
Sao đành lòng nhắm mắt xuôi tay,
Bỏ trần thế khi ngày còn sáng tỏ.
Mẹ già đôi mắt đỏ,
Đứng cạnh đàn cháu nhỏ mồ côi,
Trách lá xanh sao sớm vội lìa đời,
Khi lá úa chưa rơi về với cội.
Định ơi, sao mày quá vội,
Đàn con thơ nào có tội tình chi,
Mà đành chịu cảnh chia ly,
Đời mất mẹ, biết lấy gì an ủi.
Người thân giờ lủi thủi,
Mỗi đêm về, khi bóng tối tràn lan,
Khi bàn thờ buồn le lói ánh nhang,
Tổ ấm cũ sẽ ngút ngàn thương nhớ.
x
x x
Định hỡi, ngờ đâu lại có ngày,
Bạn bè phải sớm vội chia tay.
Người đi chốn ấy, mình thui thủi,
Kẻ ở nơi đây, dạ đắng cay.
Con nhỏ như hoa buồn đợi nắng,
Mẹ già tựa lá úa đeo cây.
Sáu mươi tuổi lẻ, đời chưa trọn,
Sao nỡ đưa chân bỏ chốn này.
Vĩnh biệt mày, Định ơi !
(Viết thay cho Phong-Nhã)
Trần Văn Lương
Cali, 9/25/2010
No comments:
Post a Comment