Môi mềm, chén cạn, hồn say,
Nghe sầu trổ lá, chợt hay Xuân về.
Âm Hán Việt:
Xuân Dạ Túy
Dạ tức, muộn thao thiên,
Đăng tàn, khách vị miên.
Cô phong triền độc thụ,
Phá diệp tụ hoang điền.
Lão yến hoài vong lữ,
Cuồng nha khấp cố viên.
Cử bôi, sầu cánh mạn,
Túy ngọa khán tân niên.
Trần Văn Lương
Dịch nghĩa:
Đêm Xuân Say
Đêm yên nghỉ, nỗi buồn bã ngập trời,
Đèn tàn, khách chưa ngủ.
Ngọn gió cô độc quấn quít quanh cây lẻ loi,
Lá rách tụ họp ở đồng hoang.
Con én già nhớ người bạn đã mất,
Con quạ điên thương khóc vườn cũ.
Nâng chén lên, nỗi sầu càng thêm đầy tràn,
Say nằm nhìn năm mới.
Phỏng dịch thơ:
Đêm Xuân Say
Buồn đeo bóng tối bay cao,Đèn nao nao giấc, khách thao thức chờ.
Cây côi cút, gió bơ vơ,
Đồng hoang lá rách xác xơ họp đàn.
Én già nhớ bạn thở than,
Quạ điên thương khóc nắng tàn vườn xưa.
Nâng ly, sầu rót như mưa,
Nằm say khướt vắt lệ thừa ngóng Xuân.
Cali, 1/2008
Lời bàn ngang của Phi Dã Thiền Sư :
Say cũng thế mà tỉnh cũng thế. Làm gì có Xuân mà nhìn với ngóng? Gã họ Trần này đáng lãnh 30 hèo và bị đọa vào chín tầng địa ngục.
Hỡi ơi, lão tăng lại sân si, loạn ngôn vọng ngữ!
Lời tán dọc của Thiền Sư Không Mật:
Đánh thì cứ đánh, nhưng đọa là đọa thế nào?
Trần gian có một địa ngục vĩ đại mà ba mươi mấy năm nay gã cùng nhiều người khác vẫn không chịu đọa vào, thế mà Diêm vương kia cũng thông cảm ngoảnh mặt làm ngơ.
Sao thế nhỉ, sao thế nhỉ?
No comments:
Post a Comment