Dạo:
Mong manh nắng chết vàng tay,
Lời còn đeo đẳng tháng ngày lãng quên.
Mong Manh Lời Nắng
Nắng chiều đuổi gió, gió dồn mây,
Tơi tả loay hoay lượn khói gầy.
Giọng hát, cung dây chùng lạnh tím,
Ven trời bịn rịn tiếng đàn bay.
Nắng quẩn trên tay, nắng đợi người,
Rã rời con mắt trắng về khơi.
Hết rồi ngày tháng rong chơi ấy,
Một nhúm sầu chia mấy nẻo đời.
Em sợ, trời ơi, vạt nắng chiều,
Sẽ lầm lỡ lấp lối tình yêu,
Sẽ hâm nóng lại nhiều thương hận,
Sẽ xóa tan đi ngấn thủy triều.
Đìu hiu nắng gác ngõ nhà hoang,
Cuống lá trơ xương khóc cuối đàng.
Xác bướm xa đàn chưa kịp héo,
Đầu cành lắt lẻo đợi mùa tang.
Em sợ chiều mang vệt nắng vàng,
Vẽ đường cho kỷ niệm lần sang,
Cho làn môi đắng lời oan nghiệt,
Cho gót chân đan vết dã tràng.
Miên man nắng rớt rụng hiên ngoài,
Lòng thoáng u hoài ngỡ bước ai,
Nương tiếng thở dài, tung cánh vỡ,
Tìm về trăn trở giữa chiều phai.
Em sợ nắng mài nhạt sắc hoa,
Sợ lòng tiếc nuối bóng ngày qua,
Sợ vùi đốm lửa khi tình tắt,
Sợ vắt sầu trong mắt nhạt nhòa.
Là đà trướng nhện rủ phòng không,
Màu má trong gương chợt ửng hồng,
Nắng úa cay nồng hương dĩ vãng,
Mảnh đời phiêu lãng nép bên song.
Em sợ nhìn trong đáy mắt chàng,
Sợ chìm sâu vũng nhớ mênh mang,
Sợ bàng hoàng ngắm dung nhan lạ,
Sợ phút chia tay quá muộn màng.
x
x x
Chiều tàn trên bãi cát lang thang,
Bóng tối hoang mang lướt vội vàng.
Bến nước lỡ làng, cây ủ rũ,
Dòng sông năm cũ bặt đò ngang.
Văng vẳng từng đêm tiếng trống làng,
Não nề câu Dạ Cổ Hoài Lang.
Giường loan mấy bận thừa chăn gối,
Còn trối trăn chi chuyện trễ tràng.
Hai hàng lệ mỏng tím màn mây,
Khoé mắt thơ ngây đã dạn dày.
Chắt cạn tháng ngày, trơ cặn đắng,
Mong manh lời nắng chết vàng tay.
Cali 3/2006t
No comments:
Post a Comment