Mai đây đất mẹ gông cùm vỡ,
Thương kẻ sa cơ lỡ chuyến về.
Cuối Đường
Nhà dưỡng lão, đèn mờ như ánh mắt,
Mưa cuối mùa lắc rắc nhão màn đêm,
Bóng xe lăn ngầy ngật ngủ bên thềm,
Hồn di tản cuộn mềm trong khói đắng.
Nỗi buồn tưởng theo tuổi già tạm lắng,
Tháng Tư về, lại lẳng lặng ùn lên.
Thoáng nhìn quanh, người người đã dần quên,
Nỗi thống khổ triền miên trên đất mẹ.
Đêm xứ người lặng lẽ,
Hồn vật vờ lối rẽ ngày qua.
Trong ký ức nhạt nhòa,
Hình ảnh cũ vỡ òa như cơn lốc.
x
x x
Người trai trẻ vừa giã từ tuổi học,Bước phong trần lăn lóc nẻo di cư,
Leo lên tàu một buổi sáng Năm Tư,
Lệ chia cắt thấm đôi bờ Bến Hải.
Ngỡ cuộc sống sẽ thanh bình mãi mãi,
Có ngờ đâu vận nước phải đắng cay,
Giặc Bắc phương vâng lệnh của quan thầy,
Cố đem mảnh giang san này nhuộm đỏ.
Người lính miền Nam gian khổ,
Kiên trì chống giữ quê hương,
Máu thư sinh tuôn ướt bụi sa trường,
Đạn cày nát thịt xương, nào sá kể .
Trời bày cơn dâu bể,
Cuộc thế bỗng xoay vần.
Từ Cao nguyên đến giới tuyến, Trung phần,
Từng thước đất rơi dần vào tay giặc.
Đường chạy loạn, máu đào pha nước mắt,
Lối kinh hoàng, đạn địch rắc như mưa.
Định mệnh vu vơ, cái chết tình cờ,
Quanh xác mẹ, trẻ thơ bò chai gối.
Đồng minh phản bội,
Miền Nam hấp hối đau thương.
Những người lính can trường,
Đang chiến đấu phải nửa đường ôm hận.
Đoàn quân dân thất trận,
Chốn lao tù, cùng số phận gian nan.
Sống đọa đày, nhắm mắt cũng lầm than,
Vết xiềng xích tím hằn trên xác lạnh.
Người bỏ xứ, liều tấm thân bất hạnh,
Tìm tự do, chịu bao cảnh đau lòng,
Xác thuyền nhân nằm chật đáy Biển Đông,
Trên đảo vắng, mồ chôn không tên tuổi.
Ngàn lớp sóng người ra đi tiếp nối,
Vạn hồn oan rơi rớt lối đoạn trường.
Khi đưa chân gạt nước mắt lên đường,
Mấy ai chắc tới được phương trời lạ.
Quê hương cũ, ngày càng thêm tơi tả,
Lũ cầm quyền như dã thú, sài lang.
Toàn dân nay thức tỉnh, dẫu muộn màng,
Nanh vuốt đỏ bạo tàn hơn lửa đạn.
Kẻ may mắn không dọc đường bỏ mạng,
Đất nước người, kiếp tị nạn long đong.
Ngày nôn nao nghe uất hận nung lòng,
Đêm chống mắt dõi trông bầy sao lạc.
Sóng đời phiêu bạt,
Ký ức buồn phai nhạt với ngày qua.
Giấc mộng Kinh Kha,
Cùng năm tháng phôi pha theo màu khói.
Đường quê hương lầy lội,
Người tỏ lối ăn chơi.
Tiếng than oán ngập trời,
Ai thấy được những mảnh đời tăm tối.
x
x x
Sương buốt lạnh, ánh điện vàng le lói,
Người lính già trăn trối suốt đêm thâu,
Trong đáy mắt trũng sâu,
Sóng sánh nước biển sầu chưa cạn.
Rồi lịm tắt, không một lời than vãn,
Nắm xương khô, xưa muốn táng sa trường,
Nay ngậm ngùi đành gửi lại tha phương,
Chút thương nhớ quê hương vùi đáy mộ.
Đường chiến đấu còn gập ghềnh gian khổ,
Tháng tư buồn, đêm tưởng nhớ xót xa,
Trong đoàn người quanh ánh nến, lệ sa,
Chẳng còn thấy đôi mắt già quen thuộc.
Nơi cố quận, những thương yêu gầy guộc,
Biết hay chăng, bên giá buốt trời Âu,
Có một người, nguyện ước chửa tròn câu,
Vĩnh viễn lỡ chuyến tàu về quê cũ.
Cali, mùa Quốc hận 4/2006
No comments:
Post a Comment