Wednesday, December 15, 2004

Mấy Tháng Phù Du

Dẫn:
Tuần qua , trên một xa lộ ở vùng Ðông Bắc Mỹ xa
xôi, vào lúc quá nửa đêm, một người Việt Nam đi làm
về đã vĩnh viễn không tới nhà, bỏ lại người vợ mới
cưới vỏn vẹn chưa tròn 6 tháng.
(Để chia buồn cùng Quy-Hồng và thay lời cuối tiễn đưa anh Hùng)

Em thao thức, bồn chồn khôn xiết kể,
Có bao giờ anh trễ thế này đâu!
Tan sở đã từ lâu,
Anh chẳng lẽ mãi vui câu bè bạn.

Sao mai còn tỏ rạng,
Đã được tin anh tử nạn trên đường.
Hồn lảo đảo quay cuồng,
Nghe cơn bão đoạn trường ập tới.

Quỷ đưa đường, ma dẫn lối,
Bắt anh đi trong tăm tối buồn đau.
Anh yêu ơi! Đành vội vã thế sao?
Cho mình chẳng kịp trao nhau lời cuối.

Phút giây hấp hối,
Anh trăn trối gì không?
Có hay rằng, trong buốt giá đêm đông,
Em đang thức chờ chồng bên ánh lửa.

Chiều nay lúc tiễn anh ra ngoài cửa,
Có ngờ đâu mình muôn thuở chia ly,
Có ngờ đâu anh vĩnh viễn ra đi,
Chẳng còn dịp quay về nơi tổ ấm.

Chốn quê nhà thăm thẳm,
Em và anh đã vạn dậm tìm nhau,
Quyết cùng anh sống trọn nửa đời sau,
Chỉ hai đứa giữa tinh cầu vắng lặng.

Bao năm đợi chờ đăng đẳng,
Để rồi một thoáng phù du.
Phải chăng vì em kiếp trước vụng tu,
Nên hiện tại phải chịu bù cay đắng?

Niềm vui mấy tháng,
Đã vụt loáng qua mau.
Mãi mãi ngàn sau,
Một mối sầu vạn cổ.

Em trách mình cao số,
Nên trời làm khổ lây anh,
Bắt anh đi khi cuống lá còn xanh,
Bỏ em lại trên cành khô quạnh quẽ.

Duyên tình tuy nở trễ,
Mình vẫn tròn lời ước thệ ba sinh.
Nhưng trời xanh lại cay nghiệt đành hanh,
Nên giấc mộng nửa chừng đành dang dở.

Sao mình chẳng nợ nhau nhiều thêm nữa,
Để được còn lần lữa sống bên nhau,
Để được còn chia sẻ nỗi khổ đau,
Của kiếp sống dãi dầu nơi đất khách.

Ngậm ngùi lau lách,
Anh giờ đây xa cách hẳn cuộc đời,
Em làm sao sống sót được, trời ơi,
Thân góa bụa chốn lạ người, lạ nước.

Em vẫn muốn em là người đi trước,
Để mộ phần em sẽ được anh lo.
Nhưng đời lắm rủi ro,
Em ở lại, nhìn đò anh tách bến.

Thắp cho anh ngọn nến,
Mà lòng nghe uất nghẹn tái tê.
Nơi bên kia, anh có nhớ đường về,
Để thăm lại chốn hẹn thề năm cũ.

Đêm vàng vọt, rung rung làn tóc rũ,
Gió vô tình vẫn hú gọi cơn đau.
Chiếc giường đôi in bóng lẻ nhạt màu,
Chăn gối lạnh chưa quen sầu sương phụ.

Trần Văn Lương
Cali, 12/2004 - Thụ Nhân Âu Châu tháng 01 năm 2005

No comments:

Post a Comment