Tuesday, December 14, 2004

Mưa Khuya

Dạo:
Run tay đánh vuột trời mơ,
Lòng day dứt tựa cơn mưa trái mùa .


Mưa Khuya


Hun hút đường khuya bặt tiếng nguời,
Xuyên cành xẻ lá, hạt mưa rơi .
Năm canh lấp lửng, đêm già nửa,
Hấp háy đèn chong, lửa biếng lời .





Cơn mưa như đến tự quê nhà,
Giọt nước bên thềm vỡ xót xa .
Chăn gối lượt là, trơ trẽn mặt,
Nanh sầu bấu chặt, tím bầm da . 


Tí tách mưa ru khúc não lòng,
Như dòng lệ mẹ nhỏ bên song .
Tuổi già tóc trắng hơn đầu sóng,
Mòn mỏi đêm ngày những đợi mong.


Màu mưa quá khứ chợt quay về,
Vất vưởng quê người phút tỉnh mê .
Nhạc đắng lê thê vùi tiếc nuối,
Chân mù giong ruổi bước đường quê . 




Nhớ tiếng nô đùa dưới giọt tranh,
Những chiều mưa xóm đạo buồn tênh,
Của đàn trẻ nhỏ, thân gầy oặt,
Nước sũng lưng quần, mặt tái xanh.


Nhớ dáng rụt rè buổi đón đưa,
Những lần hò hẹn lối trường xưa,
Áo dài ướt lẳn làn da ửng,
E ấp hiên người đứng đụt mưa .


Mảnh hồn luân lạc cố tìm quên,
Con phố năm nào đã mất tên.
Xác lá bập bềnh trôi trước ngõ,
Theo đàn kiến nhỏ chết trong đêm.

Ngượng ngùng tượng gỗ ngó bâng quơ,
Thấp thoáng trong gương mắt đục lờ .
Son phấn vụng về trơ tuổi hạc, 
Ðàn khô, dấu nhạc rụng ơ hờ .



Cuộc tình mốc thếch mấy lần phơi,
Thương nhớ lên men chẳng chịu rời .
Bến vắng vỗ hoài đau bọt sóng,
Tên xưa gọi mãi mỏng môi người .



Chập chờn ánh nến, bóng sầu chen,
Giấy cũ hai màu, nét mực hoen.
Lối chữ gập ghềnh, câu chắp nối, 
Khung trời cằn cỗi vắng người quen.



Khói thuốc theo sương gió dạn dày, 
Túi sầu căng đứt chỉ đường may .
Ðơn côi góp nhặt ngày rơi rụng, 
Nước mắt tràn thung lũng đọa đày .



Cánh bèo theo nước cuốn buông xuôi,
Vấp váp đôi chân dọ bến đời .
Dưới cội thông còi, tơi xác lá, 
Người cùng bia đá đứng bơ vơ . 



Giọt nước mon men tận đáy mồ,
Vô tình thấm lạnh nắm xương khô,
Của nguời đáp chuyến đò thiên cổ,
Bỏ lại dòng sông khổ nhấp nhô . 



Một mình lê kiếp sống hoàng hôn,
Lạnh lẽo trong tim máu gọi hồn,
Thương nhớ dập dồn không chốn gửi,
Một đời tiếc nuối cũng vùi chôn.



Vóc mây xơ xác, lệ mây sầu,
Quá khứ tuôn trào trũng mắt sâu .
Từng chuỗi mưa gào xua giấc ngủ,
Bóng người năm cũ giạt về đâu . 


Mắt già u uất vọng trời không,
Nhặt tiếng đêm rơi, khách chạnh lòng . 
Năm tháng chất chồng trên đất lạ ,
Biết đò còn đợi lá bên sông .

Trần Văn Lương
Cali, 12/2004

No comments:

Post a Comment