Dạo:
Gót hồng dẫm bóng ngày qua,
Xót xa lối cũ, nhạt nhòa đường xưa .
Lênh Ðênh Màu Nhớ
Xanh xao tờ nắng cũ,
Oằn giấc ngủ chờ trăng.
Con bướm lẻ nhọc nhằn,
Lăng xăng vùng tuổi dại.
Năm ngón gầy tê tái,
Níu kéo lại chiều thu.
Cung nhạc biếc chớm mù,
Ðánh đu cành kỷ niệm.
Mong manh khói quyện mềm tay,
Hồn say chợt tỉnh đếm ngày tháng quên.
Lần tìm con phố mất tên,
Mấp mô sỏi đá, chênh vênh ánh đèn.
Ngập ngừng bước nhỏ mon men,
Ðìu hiu xóm cũ, người quen cạn dần.
Cổng trường mờ nhạt dấu chân,
Giáo đường trống vắng, chuông ngân lạc hồi.
Mênh mang trôi màu nhớ,
Ngập từng sớ tim thô .
Năm tháng xóa mặt hồ,
Cỏ vàng khô mấy độ.
Gót hồng xuôi phố cổ,
Xiêu đổ bóng thời gian.
Khói xám biệt tro tàn,
Ngỡ ngàng len mái tóc.
Bâng khuâng quán cóc trông vời,
Mỏi mòn ghế trống ngóng người năm xưa.
Hoa đào thôi hết tiễn đưa,
Cơn mưa dạo ấy cũng chừa nhớ nhung.
Dốc cao trở mặt lạnh lùng,
Màn sương chắp nối đóng khung vệt sầu .
Thương về đâu, nhớ về đâu,
Bẽ bàng mắt úa lặng khâu túi buồn.
Gió xa nguồn áo não,
Mộng tà áo năm nao,
Giạt vào khung tháp vắng.
Mây tàn vơ vét nắng,
Nằng nặng dấu chim bay.
Thoi thóp giữa vòng tay,
Chuỗi ngày đen chết muộn.
Cung đàn vay mượn trào tuôn,
Tím bầm tiếng gió hoàng hôn gọi sầu.
Chút tình sót lại vùi sâu,
Rưng rưng sóng nước, rầu rầu khói sương.
Cũng đành đánh mất quê hương,
Bước chân lữ thứ cuối đường ngẩn ngơ.
Bóng chiều cố quận xác xơ,
Lênh đênh màu nhớ, bơ vơ lối về.
Trần Văn Lương
Cali 1/2005
No comments:
Post a Comment