(Để tưởng niệm LĐH)
Con tàu Xuyên Việt,
Nhọc mệt rú từng cơn,
Len lỏi dọc Trường Sơn,
Chở nhung nhớ tủi hờn ra đất Bắc.
Toa xe bẩn, hơi người ra nồng nặc,
Mẹ co ro, tay ôm chặt gói đồ,
Da sạm màu nhăn nhúm tựa cau khô,
Từng nếp gấp lệch xô đan nét mặt.
Đêm đậm đặc, đốm đèn vàng hiu hắt,
Nheo nhóc đoàn người trẩy Bắc thăm nuôi,
Nỗi buồn đau đè nặng trễ bờ môi,
Thân lạnh cóng, lòng bồi hồi tê dại.
Mẹ bùi ngùi nhớ lại,
Ngày chiến bại năm xưa,
Lặng nhìn con ủ rủ xác xơ,
Cùng đồng đội, lơ ngơ đi "cải tạo".
Kẻ chiến chắng vẽ vời lên nợ máu,
Để trả thù cho tàn bạo, dã man,
Những người dân, người lính của miền Nam,
Đã cản trở bước xâm lăng của chúng.
Trải mấy mùa trăng rụng,
Mẹ ngày ngày tựa cổng trông mây.
Hai năm trường vò võ mới hay,
Con đang sống đọa đày trên đất Bắc.
Từ đó, tin thư về lác đác,
Vài hàng rời rạc, nét chữ vẹo xiêu.
Con tuy chẳng dám viết chi nhiều,
Mẹ cũng hiểu những điều con muốn nói.
Chốn rừng thẳm, xác thân tù còm cỏi,
Mỏi mòn dần trong cơn đói triền miên.
Người theo người, tức tưởi chết từng đêm,
Khi nhắm mắt, xích xiềng còn trói chặt.
Mẹ nhịn ăn nhịn mặc,
Âm thầm nhặt nhạnh từng li,
Tom góp quà, tháng tháng gửi đi,
Mong con được một chút gì ấm dạ.
Sương đông nắng hạ,
Mẹ một mình tất tả đường quê.
Người con dâu, giờ chắc đã yên bề,
Không thể mãi đợi ngày về vô vọng.
Cánh nhạn cũ thưa dần, rồi mất bóng,
Mẹ ngày ngày lại lóng ngóng, thở than,
Biết bao lần dọ hỏi lũ công an,
Chỉ được bảo con đang "lao động tốt".
Nỗi lo lắng nấu nung từng khúc ruột,
Bóng hình con lảng đảng vuột tầm tay,
Mẹ bồn chồn, hồn như dại như ngây,
Lệ thương nhớ năm canh chày đẫm gối.
Trời tháng chạp, tơ buồn giăng khắp lối,
Mẹ quyết theo người, lặn lội tìm con,
Dẫu thân già phải vượt suối trèo non,
Hay bỏ xác cho côn trùng cũng mặc.
Tàu tạm ghé những phố phường lạ hoắc,
Giọng người dân lạnh sắc tựa dao găm,
Mắt long lên hiện rõ nét thù hằn,
Khi nhìn đến đám dân Nam lạ mặt.
Đã mấy bữa, mẹ chưa từng chợp mắt,
Sợ ngủ quên, sợ lạc mất người quen,
Sợ đường xa lối lạ, sợ màn đêm,
Trăm nỗi sợ không tên về vây chặt.
Đôi mắt già ngơ ngác,
Chốc chốc giật mình, dáo dác nhìn quanh,
Chỉ yên tâm khi thấy bạn đồng hành,
Còn bên cạnh, đang dỗ dánh giấc ngủ.
Nghĩ đến lúc được cùng con đoàn tụ,
Mắt rưng rưng, dòng lệ cũ chực rơi,
Trên môi khô, méo mó một nụ cười,
Mẹ háo hức, ngước nhìn trời van vái.
Con yêu dấu, ngày mai này tới trại,
Mẹ con mình sẽ lại được gặp nhau,
Sẽ ôm con vào lòng mẹ thật lâu,
Cho bỏ những lúc buồn đau cách biệt...
Đêm lạnh lẽo, tiếng còi vang thê thiết,
Người mẹ hiền mãi miết dệt cơn mơ,
Nào có hay nơi cuối nẻo mong chờ,
Mộ con đã mấy mùa trơ cỏ úa.
Trần Văn Lương
Cali, 5/2004 - Thụ Nhân Âu Châu tháng 06 năm 2004
No comments:
Post a Comment