Dạo:
Đêm đêm ngửa cổ trông trời,
Chờ xem giọt nắng xưa rơi chốn nào .
Giọt Nắng Đêm
Đêm đêm ngửa cổ trông trời,
Chờ xem giọt nắng xưa rơi chốn nào .
Giọt Nắng Đêm
Đêm tối ngút ngàn,
Lời than van tắt nghẹn.
Hồn loay hoay trong kén,
Mịt mù điểm hẹn xa xăm.
Mười mấy tỷ năm,
Vật vờ dăm cõi sống,
Cuộc hành trình ảo vọng,
Lọng cọng nẻo luân hồi .
Giọt nắng xa xôi,
Lìa khung trời xưa cũ,
Tinh hà vần vũ,
Bập bềnh dòng thác lũ ăn năn .
Mười mấy tỷ năm,
Chúa bao lần nhập thể,
Phật bao phen xuống thế,
Đời mãi còn trong dâu bể trầm luân .
Một phút chia phân,
Muôn phần cách trở,
Dòng tử sinh dang dở,
Người muôn thuở đi hoang .
Lửa Thiên đường nung héo úa dung nhan,
Máu Địa ngục thấm loang vườn nguyện ước.
Gió thiên cổ nặng hơi sầu kiếp trước,
Đuổi trăng già về quẩn bước chiêm bao .
Mình đã xa nhau,
Như hai đầu vũ trụ .
Đêm thao thức, hồn đánh lừa giấc ngủ,
Ngơ ngác tìm hạnh phúc cũ nơi nao .
Cơn khát vọng nào,
Đưa em về, làm lao chao biển rộng,
Môi khô vờn ước mộng,
Vô tình nuốt trộng niềm đau .
Nhạc muỗi xôn xao,
Bán rao kỷ niệm.
Nụ tình si mới liệm,
Vùng há miệng kêu gào .
Đêm thăm thẳm không màu,
Trang giấy trắng, câu kinh sầu tơi tả .
Nợ truyền kiếp, người vay chưa kịp trả,
Mộ bia kia rêu đã phủ xanh rì .
Dưới từng bước chân đi,
Đá sỏi vẫn gan lì trơ mắt sắc.
Chuông cứu độ nửa hồi vang vụt tắt,
Đường xoay vòng, héo hắt xác người phơi .
Đêm chờ giọt nắng rơi,
Hai mắt đỏ, một khung trời tăm tối .
Kinh vẫn mở, nắng âm thầm hấp hối,
Ngọn triều xua câu trăn trối xa bờ.
Giọt nắng chơ vơ,
Chết trên tờ giấy mỏng.
Mảnh hồn bé bỏng,
Theo người lạc lõng trong đêm.
Trần Văn Lương
Lời bàn ngang của Phi Dã Thiền Sư:
Cái gã họ Trần này thật là lắm chuyện, lẩm cà
lẩm cẩm! Đêm đen thì có nắng cái thế quái nào được. Thôi, cứ mặc cho
gã chờ, cứ để mặc ã suốt đời đi lạc ...
Ơ kìa, lão tăng đang nằm mơ chăng ? Có ai cùng
thấy một giọt nắng vừa rơi trên trang kinh đang mở ?
Ô hay, kinh gì thế này mà chỉ toàn là giấy trắng ?
Giọt nắng bơ vơ,
Lết trên tờ kinh mỏng.
Con sóng đời lật lọng,
Nằm núp bóng thời gian.
No comments:
Post a Comment