Dạo:
Tháng bảy, lễ Vu Lan, tháng bảy, mưa Ngâu.
Tháng bảy, ngày dài đêm ngắn.
Tháng bảy, người người mãi vui chơi.
Và tháng bảy, có tiếng ve sầu lẻ loi
rơi trên mảnh đất tình người
đã khô cằn như sa mạc . . .
Bài Thương Ca Tháng Bảy
Mây trĩu nặng oằn lưng trời tháng bảy,
Quạ sói đầu lẩy bẩy hóng mưa Ngâu,
Hoa cằn khô theo cánh bướm bạc mầu,
Ma côi cút khóc đục ngầu bóng tối.
Đêm tháng bảy, tìm nhau không thấy lối,
Bóng chim trời biền biệt cõi xa xôi.
Có gặp nhau rồi cũng chỉ thế thôi,
Tình đã chết lúc bờ môi trở đắng.
Cơn lửa hạ nấu nung chiều hoang vắng,
Con ve già tắt lặng tiếng sầu bi.
Đem một đời đánh đổi phút chia ly,
Cho ký ức khắc ghi câu tình phụ.
Đôi rèm mi héo rũ,
Suốt canh dài thức ngủ đếm sương rơi.
Chuyến tàu đêm lam lũ,
Biết tìm ai, sân ga cũ không người.
Tiếng đêm hát
Chơi vơi,
Vang cuối trời
Cô quạnh.
Bập bềnh sóng lạnh xác trăng phơi,
Lác đác sao khuya rụng nửa vời,
Thê thiết bài thương ca tháng bảy,
Sầu đơm dấu nhạc, lệ ươm lời.
Tim sỏi đá cợt cười chân lữ khách,
Từ phương trời xa cách, vượt trùng dương,
Thăm quê hương để thấy mất quê hương,
Nghe xa lạ từng con đường, góc chợ.
Mưa tháng bảy xót xa đời viễn xứ,
Mộng chưa thành, đành bỏ dở ra đi,
Xác thân nuôi cỏ đất lạ xanh rì,
Hồn vất vưởng mơ ngày về quê mẹ.
Rằm tháng bảy, theo chân người đi lễ,
Tủi phận mình hoa trắng thế khăn tang,
Lòng buồn đau theo khói trắng cây nhang,
Nhìn ảnh mẹ, lệ hai hàng lặng lẽ.
Ngày nắng mờ lối rẽ,
Ngõ đêm về quạnh quẽ gió mưa bay,
Đèn khuya say bóng lẻ,
Con dế mèn bập bẹ tiếng thương vay.
Đêm lung lay
Tiếng nhạc,
Con sóng lạc
Bờ xa.
Tháng bảy ngâm nga khúc đọa đày,
Sầu nương theo chén rượu tràn tay.
Ai đi cuối nẻo đường thương nhớ,
Có gởi về nhau tiếng thở dài.
Trần Văn Lương - Cali 7/2002 (Thụ Nhân Âu Châu-tháng 08 năm 2002)
No comments:
Post a Comment