(Kính dâng anh linh Frère Théophane Nguyễn Văn Kế, vị Cha già đã 40 năm gắn bó với con cái Thụ Nhân, từ con dốc nhỏ quê nhà, qua khung trời xa xôi xứ lạ)
Ngày ly biệt, dù đã từng đoán trước,
Nhưng khi hay Frère cất bước lên đường,
Đàn con Frère đang lưu lạc bốn phương,
Cùng sửng sốt, lệ đau thương tràn ngập.
Chưa mãn tang Cha Lập,
Đã dồn dập tang Frère.
Dẫu biết câu sống gửi thác về,
Nhưng sao vẫn tái tê lòng con đỏ.
Bao năm gắn bó,
Ngọn gió phù du,
Thiên cổ mịt mù,
Ngàn thu vĩnh biệt.
Đau buồn không xiết,
Bóng cha hiền nay biết tìm đâu,
Dòng nước đã qua cầu,
Bơ vơ vạn cánh sầu ở lại.
Còn nhớ mãi Frère từ hòa nhân ái,
Dạy tha nhân chẳng quản ngại, tiếc lời,
Dù tài năng lẫn đức độ hơn người,
Frère luôn sống một cuộc đời khiêm hạ.
Đại học xá Frère nhọc nhằn vất vả,
Một tay lo cho tất cả đàn con,
Từ nơi ăn đến chốn ở vuông tròn,
Bao kỷ niệm đến nay còn nhắc nhở.
Đàn trẻ nhỏ nghịch đùa hơn quỷ sứ,
Frère lắc đầu, cười tha thứ khoan dung,
Trong manh áo thâm chùng,
Mênh mông lòng từ phụ.
Rồi đất mẹ dập vùi cơn nước lũ,
Frère ngậm ngùi rời quê cũ sang đây,
Đàn con Frère như chim lạc mất bầy,
Cùng tìm đến dưới tàn cây nương tựa.
Và từ đó, năm lần qua tháng lữa,
Frère thắp dần lên ngọn lửa thương yêu,
Để đàn con được sáng tối trưa chiều,
Nghe dạy dỗ, biết những điều hay dở.
Vì nghĩa cả, bao năm trời biệt xứ,
Chưa một lần Frère trở lối quê hương,
Dù trong lòng đầy ăm ắp nhớ thương,
Thương đất mẹ, thương mái trường thuở trước.
Rồi mai mốt, khi mừng vui đất nước,
Lũ lượt người rảo bước khắp đường quê,
Chẳng còn ai thấy được bóng hình Frère,
Dắt con cháu trở về thăm chốn cũ.
Ôi đau đớn, đàn con giờ đông đủ,
Để cùng Frère được đoàn tụ sum vầy,
Dũng, Thắng, Toàn, Lan, Cận, Đắc, Sơn...đây.
Sao Frère vội xuôi tay về bến khác.
Frère hằng muốn lúc lìa đời nhắm mắt,
Sẽ đông con, nhiều cháu chắt vây quanh,
Thì Frère ơi! Nay ước muốn đã thành,
Mà sao lệ vẫn từng hàng đau xót.
Tuy lòng đã cố dặn lòng đừng khóc,
Để cho Frère được yên giấc ngàn sau,
Nhưng làm sao ngăn được nỗi đớn đau,
Trong giây phút tiễn đưa nhau lần cuối.
Rồi mai đây,
Khi đọa đày tạm lắng,
Vườn "Ti Ních" (*) sẽ đìu hiu tĩnh lặng,
Nhà Thụ Nhân sẽ quạnh vắng xót xa,
Sẽ chẳng còn hương sắc của ngàn hoa,
Cùng lời dạy của Cha già yêu mến.
Mấy mươi năm tận hiến,
Frère đã dành trọn vẹn giúp tha nhân,
Đã sống như vị thánh giữa gian trần,
Nay đến lúc Frère được phần yên nghỉ.
Chúng con biết, Frère một đời liền lỉ,
Luôn sẵn sàng chuẩn bị chuyến ra khơi,
Và giờ đây, Frère giong ruổi cõi Trời,
Xin nhớ đến những người còn trên bến.
Lệ mờ theo ánh nến,
Nghẹn ngào phút vĩnh biệt chia tay,
Nén hương cùng với lạy này,
Xin Frère hãy nhận thay câu từ giả.
Vĩnh biệt Frère.
Trần Văn Lương, Văn Khoa
Cali, mùa thương nhớ, 11/2003 - Thụ Nhân Âu Châu tháng 02/2004
(*) TNIC : Diễn đàn Internet của Cựu Sinh Viên Viện Đại Học Dalat
No comments:
Post a Comment