Monday, April 15, 2002

Dòng sông cạn

Chốn làng quê đói khổ,
Khoai sắn hổ nương chiều,
Miệt mài dòng sông nhỏ,
Ru đá sỏi quạnh hiu.


Lắt lẻo quanh cầu gỗ,
Chân khuya kẽo kẹt đưa,
Trăng tà lay bóng đổ,
Sóng nước lạnh đôi bờ.

Đàn gái nhỏ ven sông,
Tuổi vừa chớm nhớ mong,
Đã xa lìa đất mẹ,
Trọn kiếp gửi quê chồng.

Đoàn trai làng mới lớn,
Theo vận nước ra đi,
Dập vùi nơi chiến trận,
Không một bận quay về.

Đứa bé trai thơ dại,
Ngày trông ngóng xót xa,
Thề với lòng sẽ mãi
Sống chết tại quê nhà.

Rồi ngày qua vội vã,
Dân xóm vắng thưa dần,
Trẻ phiêu lưu bến lạ,
Già tất tả đường trần.

Trên quê hương khốn khổ,
Tiếng súng vẫn ầm vang.
Đứa bé ngày xưa đó,
Theo chinh chiến bỏ làng.

Ngày gan lì dấn bước,
Vào chiến địa mênh mông,
Đêm rừng sâu thổn thức,
Quay quắt nhớ dòng sông.

Nào hay nơi cố quận,
Đã mấy bận nương dâu,
Nguồn suối ngàn đứt đoạn,
Dòng sông cạn từ lâu.

Mái nhà tranh đổ nát,
Người mấy lượt ly tan,
Sống, tha hương tản mác,
Thác, rải rác âm phần.

Qua nửa đời xa xứ,
Người trai cũ trở về,
Bước trần ai lỡ dở,
Bỡ ngỡ nẻo đường quê.

Lòng sông trơ đá sạn,
Đất ruộng nẻ khô cằn.
Lưng mồ hoang nứt rạn,
Màu cỏ úa tràn lan.

Trải mấy mùa ly loạn,
Mây trời cũng xác xơ.
Cánh chim chiều lẻ bạn,
Lạc lối cũ bơ vơ.

Đêm thờ ơ trống vắng,
Sương trắng giọt trăng thưa,
Có dòng sông đã cạn,
Day dứt chuyện ngày xưa.

Trần Văn Lương
Cali, 4/2002

No comments:

Post a Comment